Chúng tôi yêu nhau được gần 3 năm, lúc ấy tôi vẫn tin rằng tình yêu là tất cả. Anh là người đàn ông hiền lành, thật thà và rất thương tôi. Chúng tôi từng mơ về một đám cưới giản dị, một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Nhưng, cuộc đời không như những gì ta mơ ước.
Ngay trước ngày cưới, tôi phát hiện mình có thai ngoài ý muốn. Đó là một cú sốc không chỉ với tôi mà với cả gia đình hai bên. Gia đình tôi giục cưới ngay, còn mẹ anh lại không hề vui vẻ.
“Mới có thai, cưới thì cưới đi. Nhưng đừng đòi hỏi những thứ xa xỉ. Về được nhà này là phước đức ba đời rồi, đừng mong gì hơn.”
Mẹ anh không hề có một lời chúc phúc, mà chỉ đưa ra những yêu cầu rất khắt khe.
Vậy là đám cưới của chúng tôi diễn ra một cách nhanh chóng và giản dị đến mức không thể giản dị hơn. Không váy cưới, không sính lễ, không tráp vàng, không hồi môn. Tất cả những gì tôi có khi bước vào nhà chồng chỉ là cái bụng bầu hơn ba tháng.
Lễ cưới diễn ra chóng vánh và lạnh lẽo. Mẹ anh thậm chí còn không ra đón dâu, chỉ đứng từ xa nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Tôi cố tự an ủi bản thân: “Chỉ cần anh thương mình là đủ.”
Tối hôm đó, sau một ngày mệt nhoài với những nghi thức cưới xin, tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi. Anh tắm xong, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vỗ về tôi:
“Em đừng buồn nữa, mai anh đưa em đi khám thai, đừng lo gì cả. Anh biết mẹ không dễ tính, nhưng em đừng để lòng buồn bã nữa.”
Lúc ấy, tôi chỉ biết rơm rớm nước mắt, muốn nói với anh bao nhiêu điều nhưng lại không thể thốt ra.
Ngay lúc ấy, anh nói thêm:
“À, mẹ đưa vàng cưới cho em, bảo là để làm lễ, em cất đi kẻo mất.”
Tôi mở chiếc túi vải nhung đỏ ra, bên trong là một đống vàng tây: vòng tay, dây chuyền, nhẫn và cả khuyên tai. Đó là tất cả những gì mẹ anh có thể đưa cho tôi – món quà “cưới cho có”. Nhưng khi tôi chạm vào, đột nhiên…
Cánh cửa phòng mở toang. Em chồng – cô em gái út trong gia đình – xộc vào, giật mạnh chiếc túi vàng khỏi tay tôi:
“Chị làm gì đấy? Đồ này mẹ bảo em giữ, chứ đâu phải cho chị!”
Tôi chết lặng, cả người đông cứng. Em chồng lôi ra một mảnh giấy viết tay từ trong túi:
“Trang sức này tạm cho mượn để làm lễ cưới, sau đám cưới sẽ trả lại. – Mẹ chồng ký tên.”
Cả căn phòng lặng im. Anh đứng sững lại, không thể nói được gì. Còn tôi, cảm thấy như bị đá văng ra khỏi gia đình này, dù tôi mang trong mình đứa con của anh.
Em chồng ngúng nguẩy, lầm bầm:
“Lo mà giữ con trong bụng cho yên ổn, đừng mơ tưởng đến thứ không thuộc về mình.”
Tôi không nói thêm lời nào. Đêm tân hôn, tôi nằm quay lưng lại anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối. Trong lòng tôi thầm nhủ: “Vàng bạc, sính lễ… Tất cả chỉ là vật chất. Tình yêu và sự tôn trọng mới là thứ cần giữ gìn.”
Ba ngày sau, tôi gửi đơn ly hôn. Cả gia đình anh tá hỏa, họ không thể hiểu tại sao tôi lại làm vậy.
“Chửa rồi mà bày đặt làm cao?”
“Cô ta dám bỏ chồng? Ai dám lấy mẹ đơn thân?”
“Bỏ là mất hết!”
Nhưng tôi chỉ để lại một câu đơn giản:
“Tôi có thể không cần vàng cưới, không cần hồi môn, thậm chí không cần một người chồng. Nhưng tôi nhất định phải sống như một con người có giá trị.”
Hai năm sau, tôi gặp lại mẹ chồng và em chồng trong một buổi tiệc cưới của bạn chung.
Lúc tôi bước xuống từ chiếc xe sang, ôm đứa con trong tay, bên cạnh là người đàn ông ngoại quốc lịch thiệp – chồng mới của tôi – cả hội trường im bặt.
Mẹ chồng cũ sững người, còn em chồng thì thảng thốt:
“Chị… chị lấy được cả đại gia ngoại quốc thật sao?”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Không phải ai không có hồi môn là không có tương lai. Nhưng ai coi thường người khác, thì mãi mãi chỉ có thể ngồi sau nhìn họ bước lên phía trước.”