Chiều hôm đó, anh đi họp lớp về, bước vào nhà còn phảng phất mùi rượu. Tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi:
– “Anh uống nhiều thế này..”
Chưa kịp dứt lời, anh trừng mắt, giọng lạnh lùng:
– “Em dám dạy đời anh sao? Im ngay!”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi ôm bụng, cảm nhận cơn đau quặn thắt từ bên trong. Tôi run run, giọng nghẹn ngào:
– “Chồng… em chỉ lo cho anh và con thôi… sao anh lại… sao anh có thể làm em đau thế này?”
Tiếng đồ đạc rơi vang, căn nhà rung lên từng nhịp. Tôi thấy mình run rẩy, không biết làm gì ngoài việc ôm bụng, cầu xin con giữ chặt.
– “Con ơi… bám lấy mẹ… đừng bỏ mẹ…”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Anh đứng đó, ánh mắt giật mình nhìn tôi, lần đầu nhận ra cơn giận của mình đã vượt quá giới hạn. Nhìn thấy nỗi đau và sự hoảng loạn trong mắt tôi, anh lặng đi, không nói nổi câu nào.
Một lúc sau, anh quỳ xuống bên cạnh tôi, nắm tay tôi, giọng run run:
– “Anh… xin lỗi… Anh thật sự không nghĩ sẽ làm em sợ… Anh đã quá nóng giận…”
Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra, vừa mệt mỏi vừa căng thẳng:
– “Anh phải học cách kiềm chế cơn giận… không chỉ vì em, mà còn vì con. Nếu còn xảy ra lần nữa, em không biết… con chúng ta sẽ thế nào.”
Từ hôm đó, anh thực sự thay đổi. Anh quan tâm hơn, lắng nghe tôi và chia sẻ từng lo lắng. Tôi cũng học được rằng sức mạnh của người mẹ không chỉ là kiên nhẫn, mà còn là biết lên tiếng, bảo vệ bản thân và con khỏi tổn thương vô ý của người lớn.
Con, bé nhỏ trong bụng tôi, đã an toàn vượt qua cơn nguy hiểm ấy. Tôi mỉm cười, biết rằng tình yêu, sự quan tâm đúng lúc và một lời nhắc nhở mạnh mẽ có thể cứu vãn mọi chuyện.