Tôi và Linh yêu nhau gần hai năm, tình cảm sâu đậm, cô ấy dịu dàng, chu đáo, và rất được lòng mẹ tôi. Gia đình hai bên đều ưng thuận, thiệp cưới đã phát, mọi thứ đều sẵn sàng cho một hôn lễ viên mãn.
Nhưng đúng ngày cưới, khi tôi đang chỉnh lại cà vạt trong phòng thay đồ, một tin nhắn lạ xuất hiện trên điện thoại Linh để quên trên bàn:
“Em thực sự sắp cưới em trai anh sao? Anh không ngờ em lại giấu chuyện bỏ đứa con của chúng ta như vậy…”
Tôi chết lặng. Người gửi: Trịnh Văn Hùng – anh trai tôi ruột thịt.
Tôi lao ra ngoài, gọi Linh vào một căn phòng riêng, đưa điện thoại ra, giọng tôi run lên:
– Em giải thích đi! Đây là sao?
Linh tái mặt, môi run run, mắt đỏ hoe:
– Em định sẽ nói… nhưng không phải hôm nay… Anh Hùng và em… tụi em từng quen nhau hồi đại học. Chỉ vài tháng thôi. Em… em đã có thai, nhưng lúc ấy anh ấy đang du học, em sợ hãi, em đã bỏ nó mà không nói với ai…
Tôi sững người. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
– Em định giấu anh cả đời à?
– Em yêu anh, thật lòng. Em không hề biết anh là em trai của anh Hùng cho tới khi về ra mắt. Nhưng lúc đó… quá muộn rồi.
Tôi gào lên:
– Muộn? Làm sao em nghĩ cái bí mật kinh khủng đó có thể chôn vùi như chưa từng xảy ra?
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, hoảng hốt nhìn tôi và Linh. Rồi sau đó là… chính anh tôi.
Anh Hùng nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi, hối hận:
– Tao đã muốn nói từ lâu. Nhưng tao nghĩ… quá khứ thì nên để nó ngủ yên. Tao không ngờ Linh lại là người em yêu.
Tôi cười khẩy. Cả hai người họ đều chọn im lặng, chọn để tôi trở thành một thằng hề đúng ngày cưới.
Linh quỳ sụp xuống:
– Em xin lỗi… Em không còn ai cả, em không có gia đình, em chỉ muốn có một mái ấm, em yêu anh, điều đó chưa từng là giả dối…
Tôi lặng người, nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy trên người cô ấy mà thấy cay đắng. Một đứa con đã bị chôn vùi trong im lặng. Một người anh trai che giấu sự thật. Một người vợ sắp cưới toan tính rằng tôi sẽ không bao giờ biết.
Và rồi, tôi bước ra, giữa tiếng xì xào của quan khách, tôi cầm micro lên.
– Xin lỗi mọi người… Hôm nay sẽ không có đám cưới nào diễn ra cả. Tôi không thể cưới một người từng mang thai với… anh trai tôi.
Cả hội trường im phăng phắc. Mẹ tôi ngất lịm. Linh òa khóc. Anh tôi lặng lẽ cúi đầu.
Còn tôi… tôi quay người, bỏ đi. Phía sau lưng là tiếng váy cưới quệt xuống nền, là tiếng gào trong tuyệt vọng, và là một tình yêu chết yểu trong một bí mật không thể tha thứ.
Câu chuyện kết thúc mở:
Một năm sau, tôi vẫn chưa yêu ai, vẫn sống trong hoài nghi và tổn thương. Còn Linh? Tôi nghe nói cô ấy đã chuyển vào Nam, bắt đầu lại từ đầu.
Còn anh tôi – từ sau đám cưới hôm ấy, anh bỏ đi biệt tích, để lại một vết cắt không bao giờ lành trong gia đình tôi.
Và tôi – mãi không biết liệu mình đã đúng khi hủy hôn, hay đã mất đi người phụ nữ thực lòng yêu mình chỉ vì quá khứ?