Hà là cô gái nổi tiếng trong nhóm bạn vì nhan sắc và cách ăn mặc thời thượng. Cô tin rằng vẻ ngoài xinh đẹp là “tấm hộ chiếu” đưa mình bước vào cuộc sống nhung lụa, chứ không phải công việc vất vả thường ngày. Từ sớm, Hà đã đặt mục tiêu: phải tìm được một người chồng giàu có, có nhà cửa đàng hoàng ở Hà Nội.
Trong một lần dự tiệc, Hà quen Quân – một doanh nhân trẻ, nói năng tự tin, lại lái xe sang. Quân tỏ ra chân thành, đưa đón, chăm sóc Hà, khiến cô tin chắc mình sắp “cập bến an toàn”. Vài lần Quân mời về nhà, Hà choáng ngợp trước căn biệt thự rộng lớn, nội thất tinh xảo. Cô càng thêm tự tin về lựa chọn của mình.
Trong ngôi nhà ấy, Hà thường thấy một bà lão gầy guộc, mặc quần áo quê mùa, cặm cụi bên mâm cơm hay quét dọn ngoài sân. Cô coi như không tồn tại, nghĩ chắc là người ở lâu năm. Mỗi khi Quân vắng mặt, Hà lộ rõ vẻ khó chịu, đôi lần còn buông lời sai khiến, hất hàm như với kẻ dưới quyền.
Một buổi chiều, Hà đến mà không báo trước. Thấy bà cụ đang lúi húi nhóm bếp, cô ngồi xuống, thản nhiên ra lệnh:
– Bác lấy cho cháu cốc nước cam nhé, nhớ thêm đá. Với lại, sắp hoa quả gọn gàng một chút, trông bừa bộn quá.
Bà cụ lúng túng làm theo, không may làm rơi mấy quả nho xuống nền gạch. Hà bĩu môi:
– Quê mùa thế này, ở thành phố chỉ tổ làm xấu mặt chủ thôi.
Giữa lúc ấy, tiếng cửa mở vang lên. Quân đã về từ bao giờ, đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt lạnh lùng. Anh bước tới, nhẹ nhàng đỡ bà cụ dậy rồi quay sang Hà:
– Em vừa nói gì với mẹ anh?
Câu nói khiến Hà chết lặng. Toàn thân cô như đông cứng, lắp bắp:
– Mẹ… mẹ anh ạ? Em… em không biết…
Quân nhìn thẳng vào cô, giọng trầm hẳn:
– Người phụ nữ này là mẹ anh. Suốt đời bà tần tảo bán hàng rong, gom từng đồng lo cho anh ăn học. Nhờ mẹ, anh mới có ngày hôm nay.
Gương mặt Hà trắng bệch, những lời xin lỗi vụng về chẳng thể cứu vãn. Quân chỉ khẽ lắc đầu:
– Anh không cần một người coi thường mẹ mình. Chúng ta dừng ở đây thôi.
Đêm ấy, Hà rời khỏi căn biệt thự với bước chân nặng nề. Giấc mộng đổi đời tan thành mây khói, để lại trong cô một bài học đắt giá: giàu sang có thể khiến người ta mờ mắt, nhưng sự tôn trọng và lòng nhân hậu mới là thước đo để giữ lấy một cuộc đời bền lâu.