Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Con gái tôi bỏ rơi con trai ruột mắc chứng t//ự k/ỷ của mình để đi theo tr/a/i cách đây 11 năm. Tôi đã một mình nuôi nấng thằng bé cho đến khi nó trúng giải thưởng công nghệ trị giá 200 triệu, rồi mẹ nó bất ngờ quay lại đòi chia tiền hưởng lợi, nhưng nó không biết rằng tôi đã chuẩn bị cho ngày này rất kỹ càng…

Posted on 23/12/2025 by CTV

Con gái tôi bỏ rơi con trai ruột mắc chứng t//ự k/ỷ của mình để đi theo tr/a/i cách đây 11 năm. Tôi đã một mình nuôi nấng thằng bé cho đến khi nó trúng giải thưởng công nghệ trị giá 200 triệu, rồi mẹ nó bất ngờ quay lại đòi chia tiền hưởng lợi, nhưng nó không biết rằng tôi đã chuẩn bị cho ngày này rất kỹ càng…

Mười một năm trước, con gái tôi bỏ lại thằng bé trên giường, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ.

Nó nói:

“Mẹ nuôi hộ con một thời gian. Con đi làm ăn xa.”

Nhưng tôi biết.

Nó đi theo người đàn ông khác.

Thằng bé khi ấy mới sáu tuổi, được bác sĩ chẩn đoán tự kỷ phổ nhẹ. Nó không khóc, không níu mẹ, chỉ ngồi bó gối, lắc lư người, mắt nhìn trân trân vào khoảng không.

Từ hôm đó, tôi thành mẹ của nó.

Nuôi một đứa trẻ t//ự k/ỷ không giống nuôi đứa trẻ bình thường. Nó không gọi “bà”, không biết đòi ăn, không biết than đau. Tôi phải học từng thứ: cách nói chậm, cách chạm nhẹ, cách kiên nhẫn khi nó lặp đi lặp lại một câu hàng trăm lần.

Có những đêm tôi mệt quá, ngồi dựa cửa khóc thầm.

Nhưng sáng ra, nó vẫn đưa cho tôi tờ giấy vẽ nguệch ngoạc, ánh mắt sáng lên như muốn nói: bà đừng bỏ con.

Mười một năm trôi qua như thế.

Nó lớn lên, ít nói, nhưng đặc biệt giỏi máy tính. Có ngày ngồi trước màn hình cả buổi, không ăn, không uống. Tôi không ngăn, chỉ để sẵn bát cơm cạnh bàn.

Rồi một hôm, nó chạy ra, đưa cho tôi tờ giấy thông báo.

Nó được giải thưởng công nghệ dành cho sinh viên trẻ — 200 triệu đồng.

Lần đầu tiên trong đời, nó ôm tôi.

Vụng về, run run, nhưng chặt.

Tôi chưa kịp vui trọn thì… con gái tôi quay về.

Nó ăn mặc sang trọng, xách túi đắt tiền, nói năng nhẹ nhàng như chưa từng bỏ đi. Nó nhìn thằng bé, nở nụ cười gượng gạo:

“Mẹ đây con.”

Rồi quay sang tôi:

“Tiền thưởng đó… mẹ giữ hộ cháu hay sao? Con là mẹ ruột, con có quyền hưởng một phần.”

Tôi không giận.

Cũng không mắng.

Tôi chỉ gật đầu:

“Ừ. Con nói đúng.”

Nó ngạc nhiên.

Tưởng tôi già rồi, mềm lòng rồi.

Nó không biết rằng… tôi đã chuẩn bị cho ngày này rất kỹ.

Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một xấp hồ sơ, lúc này nó mới thực sự ch///ết lặng…

…Tôi mở ngăn kéo gỗ cũ kỹ dưới bàn thờ, nơi suốt mười một năm nay tôi chưa từng cho ai đụng vào.

Bên trong không có tiền.
Chỉ là một xấp hồ sơ dày, buộc dây cẩn thận.

Con gái tôi còn đang định cười thì nụ cười đông cứng lại.

Tôi đặt từng tờ xuống bàn, chậm rãi như đọc một bản cáo trạng.

“Đây là giấy xác nhận bỏ rơi trẻ em của ủy ban phường, lập đúng một tháng sau ngày con đi.”
“Đây là biên bản điều trị tự kỷ, người ký tên người giám hộ là… mẹ.”
“Đây là quyết định người nuôi dưỡng hợp pháp, có đóng dấu đỏ.”

Tôi đẩy tờ cuối cùng ra trước mặt nó.

“Và đây là di chúc.”

Con gái tôi tái mét:
“Di… di chúc gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó:
“Di chúc của mẹ.”

Không khí trong phòng đặc quánh.

Tôi nói tiếp, giọng đều đều, không run, vì từng câu đã được tôi tập nói trong đầu suốt nhiều năm:

“Trong di chúc, mẹ ghi rõ:
– Toàn bộ tài sản mẹ để lại, kể cả tiền thưởng, tiền tiết kiệm, quyền đại diện pháp lý… đều thuộc về cháu.
– Con, với tư cách người đã bỏ rơi con ruột, không có quyền thừa kế hay can thiệp tài chính.”

Nó bật dậy:
“Con là mẹ nó! Pháp luật nào cấm?”

Tôi gật đầu:
“Đúng. Con là mẹ ruột.
Nhưng con đã từ bỏ quyền làm mẹ từ mười một năm trước.”

Tôi chỉ vào dòng chữ ký:
“Con ký rồi. Ngày con nói ‘mẹ nuôi hộ con một thời gian’.”

Nó run tay, môi mấp máy không thành tiếng.

Lúc này, thằng bé từ trong phòng bước ra. Nó đứng sau lưng tôi, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai tôi — cái chạm nhẹ, quen thuộc mà mười một năm qua tôi hiểu là bảo vệ.

Con gái tôi quay sang:
“Con… con nhận ra mẹ không?”

Nó lắc đầu.

Rồi nó nói, chậm, từng chữ rời rạc nhưng rõ ràng:
“Bà… là nhà.”

Tôi nghe mà tim thắt lại.

Tôi đứng lên, gom lại xấp hồ sơ, giọng không cao nhưng dứt khoát:

“Tiền thưởng 200 triệu, mẹ đã gửi vào quỹ học tập đứng tên cháu.
Không ai được rút.
Không ai được ép.
Kể cả con.”

Con gái tôi khóc, vừa khóc vừa van:
“Mẹ… con sai rồi… cho con gặp lại con mình…”

Tôi nhìn nó thật lâu.

Rồi nói câu cuối cùng, câu tôi đã chuẩn bị suốt mười một năm:

“Muốn làm mẹ, không phải đến khi có tiền mới quay lại.”

Tôi đóng ngăn kéo.

Cánh cửa khép lại phía sau nó.

Trong nhà chỉ còn tôi và thằng bé.

Nó ngước lên, hỏi rất khẽ:
“Bà… không bỏ con chứ?”

Tôi ôm nó vào lòng, lần này thật chặt:
“Không.
Bà đã chọn con rồi.”

Bài viết mới

  • Ca sĩ Thuỷ Tiên ở ẩn sau 1 năm ăn chay trường: Phát hiện sự thay đổi bàng hoàng của cơ thể
  • Cún cưng của Tăng Thanh Hà không còn trên đời, Lệ Quyên cùng dàn sao Việt vào chia buồn, NSUT Chí Trung bình luận 1 câu khiến cả showbiz Việt thức tỉnh
  • Nụ cười khó hiểu của người phụ nữ trở về sau 5 năm giả qua đời, trục lợi hơn 1,2 tỷ đồng tiền bảo hiểm: Hóa ra cười vì có lý do nha, thâm sâu thật
  • Con gái tôi bỏ rơi con trai ruột mắc chứng t//ự k/ỷ của mình để đi theo tr/a/i cách đây 11 năm. Tôi đã một mình nuôi nấng thằng bé cho đến khi nó trúng giải thưởng công nghệ trị giá 200 triệu, rồi mẹ nó bất ngờ quay lại đòi chia tiền hưởng lợi, nhưng nó không biết rằng tôi đã chuẩn bị cho ngày này rất kỹ càng…
  • Chưa ai qua được Phương Oanh khoản này?

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×