Có cô giúp việc con gái tối nào cũng ngủ sớm, tôi nghi ngờ liền
đặ/t cam:era, biết lý do tôi tăng lương 20 triệu/tháng
Minh, 38 tuổi, sống ở một căn biệt thự sang trọng tại khu Thảo Điền, quận 2, TP.HCM. Công việc kinh doanh bất động sản giúp tôi có một cuộc sống dư dả, nhưng cũng khiến tôi ít có thời gian chăm sóc gia đình. Vợ tôi, Lan, là một bác sĩ ph;/ẫu thu;/ật, thường xuyên trực đêm tại bệ-nh việ-n. Hai đứa con gái, bé Mi 6 tuổi và bé Su 8 tuổi, phần lớn thời gian ở nhà đều được chăm sóc bởi cô giúp việc tên Hạnh.
Hạnh đến làm cho gia đình tôi được gần ba năm. Cô gái trẻ, mới 24 tuổi, quê ở Quảng Ngãi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền lành, và đặc biệt rất tận tâm. Hạnh nấu ăn ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, bọn trẻ thì quấn cô như chị gái. Nhưng có một điều khiến tôi luôn th/ắc m/ắc: Hạnh có thói quen đi ngủ rất s/ớm. Tầm 8 giờ tối, sau khi dọn dẹp xong bếp và ru b//ọn tr;/ẻ ngủ, cô ấy sẽ khóa cửa phòng mình và không bao giờ ra ngoài nữa, dù có chuyện gì. Điều này khác hẳn với những người giúp việc trước đây, thường thức khuya xem tivi hoặc lướt điện thoại.
Ban đầu, tôi nghĩ Hạnh chỉ là người hướng nội, thích yên tĩnh. Nhưng dần dần, sự đều đặn kỳ lạ ấy khiến tôi si;/nh ngh//i. Liệu cô ấy có giấ;/u giế//m điều gì? Có lần, tôi gõ cửa phòng Hạnh lúc 9 giờ tối để nhờ cô pha sữa cho b/é Mi, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng rì rầm rất khẽ, như thể Hạnh đang nói chuyện với ai đó. Nhưng khi mở cửa kiểm tra (phòng không khóa), tôi chỉ thấy cô ấy nằm tr;/ên giư;/ờng, mắt nhắm nghiền, như đang ngủ say.
Cảm giác bấ;/t a/n bắt đầu len lỏi. Tôi tự hỏi: “Liệu Hạnh có đang làm gì mờ ám? Cô ấy có thực sự ngủ sớm, hay chỉ giả v/ờ để tránh bị phát hiện?” Tôi không muốn nghĩ xấ//u về Hạnh, nhưng sự t//ò m//ò và trách nhiệm với gia đình khiến tôi quyết định làm một việc mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm: lắp cam:era b;/í m//ật trong nhà.
Tôi đặt mua một bộ cam:era nhỏ gọn, loại có thể kết nối trực tiếp với điện thoại, và tự tay lắp ở vài g;/óc khu;/ất trong nhà: phòng khách, bếp, và hành lang dẫn đến phòng của Hạnh. Tôi không nói với Lan, vì cô ấy chắc chắn sẽ phả;/n đ;/ối, cho rằng tôi đang xâ//m ph;//ạm quy//ền riê;/ng t;/ư của người khác. Nhưng tôi tự nhủ, đây là nhà tôi, tôi có quyền biết điều gì đang xảy ra.
Đê/m đầ;/u tiê;/n xem cam:era, tôi không thấy gì b/ất thư/ờng. Hạnh làm việc như mọi ngày: dọn dẹp, chơi với bọn trẻ, nấu ăn, rồi về phòng lúc 8 giờ tối. Cam:era hành lang ghi lại cảnh cô đóng cửa phòng, tắt đèn, và không có thêm hoạt động gì. Nhưng điều k/ỳ l/ạ là, tôi nghe thấy âm thanh rất khẽ từ phòng Hạnh, giống như tiếng l/ật giấ/y hoặc tiếng g/õ bàn phím. Âm thanh này kéo dài đến tận nửa đê;/m, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Hạnh rời khỏi phòng.
Đê/m thứ hai, tôi quyết định xem kỹ hơn. Lúc 10 giờ tối, tôi mở ứng dụng cam:era trên điện thoại, điều chỉnh âm lượng lên tối đa. Lần này, tôi nghe rõ hơn: tiếng Hạnh đang nói, rất nhỏ, như đang thì thầm. Tôi không thể nghe rõ nội dung, nhưng giọng cô ấy đầy cảm xúc, lúc trầm lúc bổng, như đang kể một câu chuyện dài. Thỉnh thoảng, cô dừng lại, và tôi nghe thấy tiếng n;/ức n;/ở khe khẽ. Ti/m tôi đậ;/p thì/nh thị/ch. Hạnh đang nói chuyện với ai? Hay cô ấy chỉ đang đ;/ộc th;/oại? Và tại sao lại kh//óc?
Tôi bắt đầu cảm thấy t/ội l/ỗi vì đã ngh;/i ng;/ờ Hạnh, nhưng sự t//ò m//ò đã lấ;/n á/t. Tôi quyết định phải tìm hiểu rõ ràng. Đê/m thứ ba, tôi lắp thêm một chiếc cam;era nhỏ xíu, loại có thể gh;/i â;/m rõ nét, ngay bên ngoài cửa sổ phòng Hạnh. Tôi biết hành động này là s/ai tr//ái, nhưng tôi không thể dừng lại.
Đê/m đó, tôi ngồi trong phòng làm việc, mắt dán vào màn hình điện thoại. Hạnh vẫn làm việc như mọi khi, không có gì khác l/ạ. Đúng 8 giờ tối, cô về phòng, đóng cửa, tắt đèn. Nhưng lần này, nhờ chiếc camera mới, tôi nghe rõ từng lời cô nói.
“Ngày mai chị sẽ gửi thêm tiền về, mẹ đừng l/o nhé. Ở đây con làm việc … ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN
Tôi tên là Minh, 38 tuổi, sống ở biệt thự sang trọng tại khu Thảo Điền, quận 2, TP.HCM. Công việc kinh doanh bất động sản giúp tôi có một cuộc sống dư dả nhưng cũng khiến tôi ít có thời gian chăm sóc gia đình. Vợ tôi, Lan, là một bác sĩ thần thuật, thường xuyên trực đêm tại bệnh viện. Hai đứa con gái, bé Mi 6 tuổi và bé Su 8 tuổi, phần lớn thời gian ở nhà đều được chăm sóc bởi cô giúp việc tên Hạnh.
Hạnh đến làm cho gia đình tôi được gần ba năm. Cô gái trẻ, mới 24 tuổi, quê ở Quảng Ngãi, phong cách người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền lành, và đặc biệt rất tận tâm. Hạnh nấu ăn ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, lũ trẻ thì cô đơn như chị gái. Nhưng có một điều khiến tôi luôn thắc mắc: Hạnh có thói quen đi ngủ rất sớm. Tầm 8 giờ tối, sau khi dọn dẹp xong bếp và ru bọn trẻ ngủ, cô ấy sẽ khóa cửa phòng mình và không bao giờ ra ngoài nữa, dù có chuyện gì. Điều này khác chắc chắn với những người làm việc trước đây, thường thức muộn xem tivi hoặc điện thoại.
Ban đầu, tôi nghĩ Hạnh chỉ là người hướng nội, thích Yên Tĩnh. Nhưng càng ngày càng tăng, sự đều đặn kỳ lạ làm cho tôi sinh nghi. Cô ấy có điều kiện ẩn giấu điều gì? Có lần tôi vào phòng Hạnh lúc 9 giờ tối để nhờ cô pha sữa cho bé Mi nhưng không có tiếng trả lời. Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng rì im lặng, như thể Hạnh đang nói chuyện với ai đó. Nhưng khi mở cửa kiểm tra (phòng không khóa), tôi chỉ thấy cô ấy nằm trên giường, mắt chớp chớp, như đang ngủ say.
Cảm giác giác bất chấp bắt đầu leng keng. Tôi tự hỏi: “Liệu Hạnh đang làm gì mờ ám? Cô ấy thực sự ngủ sớm, hay chỉ giả vờ để tránh bị phát hiện?” Tôi không muốn nghĩ xấu về Hạnh, nhưng sự tò mò và trách nhiệm với gia đình khiến tôi quyết định làm một công việc mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm: gắn camera bí mật trong nhà.
Tôi đặt mua một bộ máy ảnh nhỏ gọn, loại có thể kết nối trực tiếp với điện thoại và tự động gắn ở một vài góc khuất trong nhà: phòng khách, bếp và hành lang dẫn đến phòng của Hạnh. Tôi không nói với Lan, vì cô ấy chắc chắn sẽ phản đối, cho rằng tôi đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Nhưng tôi tự động, đây là nhà tôi, tôi có quyền biết điều gì đang xảy ra.
Đêm đầu tiên xem camera, tôi không thấy điều gì bất ngờ. Hạnh làm việc như mọi ngày: dọn dẹp, chơi với bọn trẻ, nấu ăn, rồi về phòng lúc 8 giờ tối. Camera hành động ghi lại cảnh cô đóng cửa phòng, tắt đèn và không có hoạt động bổ sung nào. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi nghe thấy âm thanh rất nhẹ nhàng từ phòng Hạnh, giống như tiếng bé giấy hoặc tiếng gõ bàn phím. Âm thanh này kéo dài đến tận nửa đêm, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào được Hạnh rời khỏi phòng.
Đêm thứ hai, tôi quyết định xem kỹ hơn. Lúc 10 giờ tối, tôi mở ứng dụng camera trên điện thoại, điều chỉnh mức tăng tối đa âm lượng. Lần này, tôi nghe rõ hơn: tiếng Hạnh đang nói, rất nhỏ, như đang thì thầm. Tôi không thể biết nội dung, nhưng giọng cô ấy đầy cảm xúc, lúc trầm lúc bổng, như đang kể một câu chuyện dài. Dịu dàng, cô dừng lại, và tôi nghe thấy tiếng ồn ào mở khe nhẹ nhàng. Tim tôi đập thình thịch. Hạnh đang nói chuyện với ai? Hay cô ấy chỉ độc thoại? Và tại sao lại khóc?
Tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì đã nghi ngờ Hạnh, nhưng tò mò đã lấn át. Tôi định nghĩa phải tìm hiểu rõ ràng. Đêm thứ ba, tôi gắn thêm một chiếc chiếc máy ảnh nhỏ xíu, loại có thể ghi rõ ràng, ngay bên ngoài cửa sổ phòng Hạnh. Tôi biết hành động này là sai trái, nhưng tôi không thể dừng lại.
Đêm đó, tôi ngồi trong phòng làm việc, dán mắt vào màn hình điện thoại. Hạnh vẫn làm việc như mọi khi, không có điều gì khác lạ. Đúng 8 giờ tối, cô về phòng, đóng cửa, tắt đèn. Nhưng lần này nhờ chiếc camera mới, tôi nghe rõ từng lời cô nói.
“Ngày mai chị sẽ gửi thêm tiền về, mẹ đừng lo nhé. Con Tí nó sắp vào lớp 1 rồi, phải mua cho nó bộ đồng phục mới. Còn lại tiền thuốc của ba, chị đã gửi đủ rồi, mẹ nhớ mua đúng loại bác sĩ kê, đừng tiết kiệm…”
Tôi sững sờ. Hạnh đang gọi điện cho mẹ cô, nhưng không phải qua điện thoại, vì tôi không thấy ánh sáng màn hình hay bất kỳ dấu hiệu nào của cuộc gọi. Cô ấy đang ghi âm giọng nói của mình. Tôi nghe tiếp, và giọng Hạnh bắt đầu run rẩy:
“…Chị xin lỗi vì không thể về thăm mọi người thường xuyên. Làm ở đây, chị phải cố gắng lắm, nhưng chị hứa sẽ không để ba mẹ và Tí thiếu thốn. Chỉ cần ba khỏe lại, chị sẽ về, cả nhà mình sẽ lại vui như trước…”
Tiếng nức nở của Hạnh vang lên, xen lẫn với tiếng lật giấy. Tôi nhận ra cô không chỉ ghi âm mà còn đang viết gì đó. Camera ghi lại hình ảnh mờ mờ qua cửa sổ: Hạnh ngồi trên giường, một cuốn sổ nhỏ trên tay, cô vừa viết vừa lau nước mắt. Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Hạnh không làm gì mờ ám cả. Cô ấy chỉ đang cố gắng chăm lo cho gia đình, và có lẽ, vì quá mệt mỏi, cô chọn cách ghi âm và viết nhật ký để gửi gắm những tâm sự.
Nhưng điều khiến tôi thực sự sốc là những gì tôi nghe được tiếp theo. Hạnh ngừng khóc, giọng cô trở nên kiên định hơn:
“…Chị biết chị không còn nhiều thời gian. Bác sĩ nói nếu không phẫu thuật, chị chỉ cầm cự được vài tháng nữa. Nhưng ca mổ quá đắt, chị không muốn gia đình mình phải gánh thêm nợ. Chị sẽ làm việc chăm chỉ, để lại tiền cho Tí đi học, cho ba mẹ sống thoải mái. Chỉ mong sau này Tí lớn lên, nó sẽ hiểu chị đã cố gắng thế nào…”
Tôi gần như không thở được. Hạnh bị bệnh? Và cô ấy đang âm thầm chịu đựng, làm việc cật lực để lo cho gia đình, trong khi chính cô mới là người cần được chăm sóc? Tôi tắt camera, ngồi thẫn thờ trong bóng tối. Hạnh, cô gái trẻ mà tôi từng nghi ngờ, hóa ra lại mang trong mình một bí mật đau lòng đến vậy.
Sáng hôm sau, tôi gọi Hạnh ra nói chuyện. Cô ấy vẫn nở nụ cười hiền lành, nhưng tôi nhận ra đôi mắt cô mệt mỏi, làn da nhợt nhạt hơn bình thường. Tôi hỏi thẳng:
“Hạnh, em có chuyện gì đang giấu anh chị, đúng không? Anh biết em bị bệnh.”
Hạnh sững sờ, đôi mắt mở to, rồi cô cúi đầu, hai tay nắm chặt. “Anh Minh… sao anh biết?” Cô lí nhí, giọng run run.
Tôi kể lại chuyện camera, không giấu giếm, và xin lỗi vì đã xâm phạm quyền riêng tư của cô. Hạnh không trách tôi, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi kể toàn bộ câu chuyện.
Hạnh bị phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh từ năm ngoái, khi cô đi khám vì những cơn đau ngực bất thường. Bác sĩ nói cô cần một ca phẫu thuật phức tạp, chi phí lên đến 500 triệu đồng, chưa kể tiền thuốc men sau mổ. Gia đình Hạnh ở quê rất nghèo, cha cô cũng đang điều trị bệnh phổi, mẹ thì làm ruộng, còn em gái Tí mới 6 tuổi. Hạnh quyết định không nói với gia đình, vì cô biết họ sẽ bán đất, bán nhà để lo cho cô, và cô không muốn điều đó xảy ra. Thay vào đó, cô làm việc cật lực, gửi gần hết tiền lương về quê, chỉ giữ lại một ít để sống qua ngày. Mỗi đêm, cô ghi âm lời nhắn và viết nhật ký, để nếu một ngày cô không qua khỏi, gia đình sẽ biết cô đã yêu thương họ đến nhường nào.
Nhưng đó chưa phải tất cả. Hạnh tiết lộ một bí mật khác, khiến tôi gần như không tin nổi vào tai mình. Cô nói:
“Anh Minh, em không chỉ giúp việc cho anh chị. Ban đêm, sau khi về phòng, em làm thêm công việc dịch thuật trực tuyến cho một công ty nước ngoài. Họ trả tiền theo dự án, nhưng em phải làm đến 2-3 giờ sáng để tiến độ. Vì vậy em mới ngủ sớm, để mọi người không nghi ngờ em thức khuya.”
Tôi ngơ ngác. Hạnh, một cô gái quê mùa, không học đại học, lại có thể làm công việc Đòi hỏi kỹ năng cao như dịch thuật? Hạnh cười buồn: “Em tự học tiếng Anh từ hồi cấp ba, nhờ xem phim và đọc sách. Khi lên Sài Gòn, em đăng ký một khóa học trực tuyến, rồi xin làm freelancer. Em không muốn chỉ dựa vào lương giúp việc, vì như vậy sẽ không đủ lo cho gia đình.”
Tôi cảm thấy vừa ngưỡng phục, vừa xót xa. Hạnh không chỉ đang chiến đấu với bệnh tật mà còn làm việc gấp đôi, gấp ba người bình thường, chỉ để gia đình cô có một tương lai tốt hơn.
Tôi không thể để Hạnh tiếp tục sống như vậy. Sau khi bàn bạc với Lan, chúng tôi quyết định tăng lương cho Hạnh lên 20 triệu/tháng, đồng thời trả toàn bộ bộ chi phí thuật thuật thời gian cho cô. Lan, với tư cách là bác sĩ, liên hệ với một đồng nghiệp chuyên về tim mạch để đảm bảo Hạnh phúc được điều trị tốt nhất. Chúng tôi cũng thuyết phục Hạnh nghỉ làm freelancer để tập trung chữa bệnh, hứa sẽ hỗ trợ gia đình cô trong thời gian cô hồi phục.
Hạnh cấm từ chối, nói rằng cô không muốn nhận sự trợ giúp lớn như vậy. Nhưng tôi nói với cô: “Hạnh, em không chỉ là người giúp việc. Em là một phần của gia đình này. Hãy để anh chăm sóc em, như cách em đã chăm sóc bọn trẻ.”
Hạnh phúc bật khóc, lần đầu tiên tôi thấy cô khóc trước mặt tôi. Cô nắm tay tôi, nói lời cảm ơn, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng. Tôi biết cô vẫn nghĩ về gia đình ở quê, về em Tí, về cha mẹ. Tôi hứa sẽ giúp cô gửi tiền về quê hương đều, để cô yên tâm chữa trị.
Sáu tháng sau, Trải qua ca phẫu thuật thành công. Cô trở lại làm việc cho gia đình tôi, nhưng với sức khỏe tốt hơn và nụ cười rạng rỡ hơn. Bé Mi và bé Su vẫn còn lửa quýt cô, và giờ đây, Hạnh phúc không còn phải muộn màng làm việc hay lo lắng về tiền bạc. Tôi cũng giúp Hạnh liên hệ với một tổ chức phi chính phủ để hỗ trợ học bổng cho em gái cô, đảm bảo Tí được học hành tử tế.
Mỗi tối, khi ánh đèn trong phòng Hạnh phúc bật sáng, tôi không còn nghi ngờ nữa. Tôi biết đó là ánh sáng của một cô gái mạnh mẽ, đã chiến đấu với số phận để bảo vệ những người cô yêu thương. Và tôi tự động, có lẽ, chính Hạnh mới là người dạy tôi bài học về lòng hy sinh và tình yêu gia đình.