Chồng tôi c::ãi bố mẹ chồng b::án bằng được mảnh đất hươ::ng h::oả được 5 tỷ nhưng nhất quyết không chia cho em gái với lý do “con gái đi lấy chồng là hết”, phận làm dâu đứng giữa tôi lén lấy 50tr cho em chồng để còn nhìn mặt nhau, nào ngờ được 1 tuần sau thì nhận ngay cuộc gọi điếng người từ Toà án…
Chồng tôi vốn nó-ng tính, lại hiếu thắng. Mảnh đất hươ-ng hỏa của ông bà để lại, theo lẽ thường thì phải chia đều cho anh em. Nhưng chồng tôi dứt khoát bán bằng được, ôm trọn 5 tỷ vào tay, rồi thẳng thừng nói trước mặt cả họ hàng:
“Con gái đi lấy chồng là hết, em tôi không có quyền gì hết!”
Câu nói như gáo nước lạnh dội vào mặt cô em chồng. Nhìn cảnh ấy, tôi vừa xót xa vừa khó xử. Làm dâu trong nhà, tôi hiểu, nếu tuyệt tình như vậy thì sau này chẳng còn nhìn mặt nhau nữa. Thế là tôi lén lấy 50 triệu, đưa tận tay em chồng để coi như giữ chút tình nghĩa.
Tưởng rằng chuyện sẽ êm, nào ngờ chỉ một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Tòa án Nhân dân. Giọng cán bộ lạnh lùng vang lên:
“Mời chị và chồng đến hầu tòa”
Tôi ch-ết sững, mồ hôi túa ra. Vậy là số tiền tôi đưa lén đưa cho em chính là…
..chính là bằng chứng để em chồng kiện cả tôi và chồng ra tòa.
Cầm tờ giấy triệu tập trên tay, tôi run rẩy không nói nên lời. Hóa ra, 50 triệu kia không phải là tiền em tôi cần, mà là cái cớ để cô ấy chứng minh tôi đã đồng lõa với chồng, cùng nhau chiếm đoạt tài sản. Lòng tốt của tôi, trong phút chốc, trở thành con dao hai lưỡi.
Chồng tôi biết chuyện thì giận dữ đập phá đồ đạc trong nhà, mắng tôi ngu dại, rước họa vào thân. Anh ta không hiểu, tôi làm tất cả chỉ vì muốn giữ lại chút tình cảm giữa anh em trong gia đình.
Tại phiên tòa, em chồng tôi với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy, đứng trước mặt tất cả mọi người, kể lại từng chi tiết, từ việc chồng tôi ngang nhiên tuyên bố “con gái đi lấy chồng là hết”, cho đến việc tôi lén lút đưa cho cô ấy 50 triệu.
“Mẹ tôi mất sớm, bố một mình nuôi hai anh em ăn học. Sau này bố đổ bệnh, mọi gánh nặng đều dồn lên vai tôi. Anh trai tôi đi lấy vợ, rồi đi làm ăn xa, chỉ có tôi ở nhà chăm sóc bố. Lời cuối cùng trước khi mất, bố cũng dặn chia đều tài sản cho hai anh em. Giờ anh ấy bán hết đất hương hỏa, một đồng cũng không cho tôi. Số tiền chị dâu đưa, chỉ là để an ủi, như một sự ban ơn bố thí. Lẽ nào, con gái thì không có quyền thừa kế?”
Giọt nước mắt của cô ấy, câu nói nghẹn ngào, tất cả như những nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi nhìn chồng tôi, anh ta vẫn giữ vẻ mặt giận dữ, bất cần. Lúc này, tôi mới chợt nhận ra mình đã sai lầm đến thế nào.
Tôi đã cố gắng hàn gắn, nhưng lại dùng cách thức sai lầm. Tôi đã nghĩ 50 triệu có thể mua được tình cảm, nhưng hóa ra, thứ em chồng cần không phải tiền, mà là sự công bằng, là sự công nhận.
Phiên tòa kết thúc, chồng tôi phải chia một nửa số tiền bán đất cho em gái. Tuy vụ kiện đã kết thúc, nhưng tình cảm anh em trong nhà đã rạn nứt không thể nào hàn gắn được.
Về đến nhà, tôi nhìn chồng. Ánh mắt tôi không còn là sự cam chịu, mà là sự thất vọng. Cuộc hôn nhân này có thể cứu vãn được không, khi chúng tôi không còn cùng chung một cách nghĩ về tình thân, về sự công bằng? Tôi không biết. Nhưng tôi biết, chính từ giây phút đứng tại tòa án hôm đó, tôi đã nhận ra: có những thứ, tiền bạc không thể nào mua lại được.
Bài học rút ra
- Sự công bằng quan trọng hơn tiền bạc: Dù bạn có thể có ý tốt, nhưng nếu cách làm không đúng, nó có thể gây ra những hậu quả không mong muốn. Trong câu chuyện này, số tiền 50 triệu mà người vợ đưa cho em chồng không giải quyết được vấn đề cốt lõi. Thứ em chồng cần không phải là tiền, mà là sự công bằng, là quyền lợi hợp pháp của mình.
- Đừng đồng lõa với cái sai: Khi đứng trước những quyết định sai trái của người thân, đặc biệt là vợ/chồng, bạn cần phải có chính kiến, không nên thỏa hiệp để rồi cùng gánh chịu hậu quả.
- Tiền không mua được tình cảm: Tiền bạc chỉ là phương tiện, không phải mục đích cuối cùng. Mối quan hệ giữa con người được xây dựng dựa trên sự tin tưởng, tôn trọng và tình cảm chân thành.