Chị gái ruột m:;ất mới tròn 49 ngày, anh rể đã muốn tìm người chăm sóc cơm nước cho mình, tôi đến thắ:p hư::ơng chị g:ái thì cháu lao đến chợt gọi tôi là mẹ, anh rể thì thầm đúng 3 từ với tôi và rồi cả đêm hôm ấy…
Chị gái ruột của tôi vừa mất tròn 49 ngày, nỗi đau còn chưa nguôi thì đã nghe hàng xóm xì xào: “Anh rể mày đang bóng gió tìm người mới lo cơm nước đấy!” Tim tôi nhói lên, vừa thương chị, vừa giận anh rể quá chóng vánh.
Hôm đó, tôi lặng lẽ sang thắp nén hương cho chị. Ngờ đâu, vừa bước vào cửa, đứa cháu gái mới lên 4 tuổi bất chợt lao đến ôm chầm lấy tôi, miệng gọi to hai chữ làm tôi đứng chết lặng:
“Mẹ ơi!”
Cả căn nhà im phăng phắc. Tôi vội vàng quỳ xuống ôm con bé, nước mắt ràn rụa. Anh rể thì từ trong buồng bước ra, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, thì thầm với tôi đúng ba từ:
Tôi run bắn người, không hiểu nên khóc hay nên giận. Và rồi cả đêm hôm ấy, chuyện không ai trong dòng họ có thể tưởng tượng lại xảy ra…
Chị gái ruột của tôi vừa mất tròn 49 ngày, nỗi đau còn chưa nguôi thì đã nghe hàng xóm xì xào: “Anh rể mày đang bóng gió tìm người mới lo cơm nước đấy!” Tim tôi nhói lên, vừa thương chị, vừa giận anh rể quá chóng vánh.
Nước mắt tôi lăn dài, không thể kìm nén được khi nhìn di ảnh chị trên bàn thờ. Hôm nay là 49 ngày chị mất. Nỗi đau trong tôi vẫn còn như mới, nhưng lòng lại thêm nặng trĩu bởi những lời xì xào của hàng xóm: “Chồng nó muốn kiếm vợ mới để lo cơm nước đấy!”
Tôi thương chị phận hẩm hiu, ra đi khi tuổi còn quá trẻ. Thế mà anh rể… Anh rể lại muốn đi bước nữa nhanh đến vậy. Thắp nén hương lên, tôi thì thầm như muốn kể với chị bao nỗi niềm, bao giận hờn.
Ngay lúc đó, một vòng tay ấm áp từ phía sau bất ngờ siết chặt lấy tôi. Giọng nói nghẹn ngào quen thuộc thầm thì bên tai: “Em đừng bỏ bố con anh…”
Tôi giật mình, run rẩy. Là anh rể. Anh đã nghe hết những lời tôi nói với chị. Tôi không quay đầu lại, nhưng cảm nhận rõ được sự tuyệt vọng và đau khổ trong cái ôm của anh.
Bên ngoài, trời đổ cơn mưa như trút nước. Tiếng sấm chớp giật ầm ầm. Anh rể bảo tôi ở lại, trời mưa bão không an toàn để về. Tôi chấp nhận. Tối hôm đó, chúng tôi ngồi bên nhau, cả ba bố con. Anh rể kể cho tôi nghe về những đêm anh không ngủ được, về nỗi nhớ chị, về sự trống trải khi phải một mình chăm sóc hai đứa con. Tôi vừa nghe vừa khóc.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Giữa họ phát sinh một chuyện không ai trong dòng họ có thể tưởng tượng lại xảy ra. Đêm đó, trong căn phòng đầy ắp kỷ niệm của chị, họ đã ngủ cùng nhau. Giữa vòng tay ấy, tôi cảm thấy được cả sự cô đơn và nỗi nhớ thương của anh dành cho chị.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, dọn dẹp phòng ngủ của chị gái. Một cảm giác lạ lùng dâng lên, vừa tội lỗi, vừa có sự chấp nhận. Tôi biết rằng dù có bị bao người dị nghị, tôi sẽ ở lại, sẽ chăm sóc cho hai đứa cháu.
Khi dọn tủ quần áo của chị, một lá thư viết bằng tay rơi ra. Nét chữ của chị vẫn run run như thường. Tôi bật khóc khi đọc những dòng cuối cùng:
“Nếu chị không còn, xin hãy thay chị ở bên anh ấy và hai đứa con… Em hãy làm mẹ của chúng.”
Hóa ra, những giận hờn, những lời xì xào của hàng xóm đều vô nghĩa. Chị tôi đã biết trước tất cả. Tình yêu của họ không bắt đầu từ sự lãng mạn, mà từ nỗi đau, sự cô đơn và một lời gửi gắm cuối cùng. Và có lẽ, đó là cách mà số phận muốn họ thuộc về nhau.