

Điện thoại rung lên, tôi mở ra thì suýt đánh rơi xuống đất. Tài khoản ngân hàng vừa báo có một khoản tiền chuyển đến: 2 tỷ đồng. Người gửi là anh chồng
Điều làm tôi lạnh sống lưng hơn cả chính là lời nhắn kèm theo:
“Sinh cho anh một đứa con được không?”
Tôi chết lặng. Toàn thân run bần bật, mồ hôi túa ra lạnh ngắt. Tim đập dồn dập, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Trong đầu tôi hiện lên gương mặt chị dâu – người vẫn hiền lành quan tâm tôi, hay gọi điện nhờ trông cháu, hay rủ tôi cùng đi chợ. Nếu chị biết chuyện này, gia đình sẽ tan nát mất.
Tôi lập tức xóa thông báo, nhưng dòng chữ kia cứ ám ảnh trước mắt. Tôi không dám nhắn lại, cũng không dám kể với ai. Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm, anh chồng vẫn cười nói bình thường, thậm chí còn gắp đồ ăn cho chị dâu. Chỉ có tôi, tay run đến mức làm đũa rơi xuống bàn.
Chị dâu ngẩng lên lo lắng:
“Em sao thế? Mấy hôm nay trông xanh xao quá.”
Tôi chỉ biết cười gượng, còn ánh mắt anh chồng thì thoáng qua một tia nhìn khiến tôi càng hoảng loạn.
Đêm xuống, tôi nằm trằn trọc, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi:
Nếu tôi im lặng, liệu anh ta có dừng lại?
Nếu tôi nói với chị dâu, có khi cả gia đình sẽ tan nát.
Nhưng nếu để yên, tôi lại thành kẻ đồng lõa cho sự dơ bẩn này…
Cả đêm ấy tôi không ngủ được, chỉ có một ý nghĩ duy nhất gõ vào óc: Mình phải làm gì với chị dâu đây?
Mấy ngày sau, tôi vẫn giữ im lặng. Cái bóng 2 tỷ trong tài khoản như hòn đá treo lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nghiền nát tôi. Tôi định âm thầm chuyển trả lại, nhưng chưa kịp thì chị dâu gọi tôi lên phòng, giọng run run:
“Em… giải thích cho chị đi. Đây là gì?”
Tôi chết sững. Trên tay chị dâu là chiếc điện thoại, màn hình sáng trưng, hiển thị giao dịch 2 tỷ và lời nhắn ghê rợn kia. Tôi không hiểu chị biết bằng cách nào, chỉ thấy chân tay mềm nhũn, miệng ú ớ không nói thành lời.
Chị dâu nhìn tôi, ánh mắt vừa đau đớn vừa tuyệt vọng:
“Anh ấy… thật sự nhắn cho em thế này à? Chị đã nghi ngờ, nhưng không ngờ lại đến mức này. Em nói đi, em có dính dáng gì không?”
Nước mắt tôi trào ra:
“Chị ơi, em thề là em không hề! Em sợ hãi đến mức mấy hôm nay không ngủ được. Em định trả lại tiền, nhưng em chưa kịp…”
Chị dâu ngồi sụp xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc ấy như dao cắt vào tim tôi. Trong lúc đó, tiếng cửa bật mở – anh chồng bước vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta biến sắc rồi lập tức gằn giọng:
“Cô dám đi méc à? Đúng là đàn bà độc mồm!”
Chị dâu ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết:
“Anh còn dám nói sao? Tôi đã nhịn đủ rồi! Bao năm nay không có con, tôi chịu áp lực từ nhà chồng đã khổ sở lắm, giờ anh lại đi giở trò với em dâu mình ư?”
Không khí nặng nề như sắp nổ tung. Tôi đứng đó, tim đập thình thịch, không biết nên lao đến bên chị dâu bảo vệ hay lẳng lặng rút lui. Nhưng có một điều tôi hiểu rất rõ: kể từ giây phút này, bí mật kia đã không còn chỗ che giấu.
Tiếng cãi vã trong phòng vang lớn đến mức cả nhà nghe thấy. Bố mẹ chồng hấp tấp chạy lên. Nhìn thấy chị dâu mặt đầy nước mắt, tôi run rẩy ôm điện thoại, còn anh chồng thì tức tối đứng chắn cửa, cả hai ông bà sững sờ.
Bố chồng nghiêm giọng:
“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế này?”
Chị dâu nấc nghẹn, đưa thẳng màn hình điện thoại ra trước mặt mọi người. Ông bà vừa nhìn thấy dòng chữ kèm số tiền chuyển khoản, lập tức tái mét mặt.
Mẹ chồng choáng váng, giọng run run:
“Anh… anh làm cái gì thế này? Với em dâu của mình ư?!”
Anh chồng liếc mắt, mặt biến sắc nhưng vẫn cố cãi:
“Con chỉ đùa thôi, chuyển nhầm cũng có thể mà…”
Tôi không chịu nổi nữa, hét lên trong nước mắt:
“Anh đừng đổ thừa! Bao ngày nay tôi sống trong sợ hãi vì cái tin nhắn ấy! Anh có biết tôi ám ảnh thế nào không? Chuyển nhầm 2 tỷ à? Anh coi mọi người là kẻ ngốc sao?”
Căn phòng im phăng phắc. Bố chồng đập mạnh bàn, quát lớn:
“Cầm thú! Mày làm ô nhục cả dòng họ này! Đã để vợ chịu bao nhiêu tủi nhục vì chuyện con cái, giờ còn làm cái trò đốn mạt này với em dâu?!”
Mẹ chồng ôm ngực khóc nấc, chị dâu gục xuống ghế, cả thân người run lên từng chặp.
Anh chồng bắt đầu cuống quýt:
“Con… con chỉ là phút nông nổi, con xin lỗi. Con hứa sẽ rút lại tiền, sẽ không bao giờ tái phạm…”
Nhưng lần này, chẳng ai còn tin. Tôi nhìn chị dâu, thấy ánh mắt chị không còn chỉ là đau khổ nữa, mà là sự quyết tuyệt. Chị đứng dậy, giọng rắn rỏi như thép:
“Tôi không thể tiếp tục sống với một người chồng như thế. Nếu gia đình này còn chút công bằng, xin hãy để tôi được tự giải thoát.”
Cả nhà chết lặng. Tôi ôm mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng sóng gió thật sự đã ập đến – và không còn cách nào để che giấu nữa.