Ông ngoại tôi mất đã hơn hai năm, không để lại di chúc. Theo luật, miếng đất gần 600 mét vuông nằm ngay mặt đường liên xã phải được chia đều cho bốn người con — tức là mẹ tôi, hai dì, và bác cả. Ai cũng thống nhất vậy, chỉ có bác cả không chịu ký để làm thủ tục chuyển nhượng sổ đỏ.
Bác nói thẳng:
— Ông ở với tôi mười mấy năm trời, ốm đau tôi lo, thuốc men tôi chăm. Miếng đất này ông đã “ngầm” cho tôi rồi, không ai được chia!
Mẹ tôi sững người:
— Anh nói thế sao được. Ông chưa từng nói cho riêng ai, cũng không để lại giấy tờ gì. Đất này là tài sản chung, phải chia đều!
Bác gạt phắt:
— Tôi không ký, thì các cô làm gì được tôi? Cứ thử xem!
Nói rồi, bác thuê máy múc, cho người đào ao, rồi dựng cột, đổ móng xây nhà to tướng ngay giữa mảnh đất tổ. Mẹ tôi nhìn mà nghẹn ứ, bao kỷ niệm tuổi thơ, nơi ông từng trồng cau, dựng chiếc chõng tre ngồi uống trà — giờ tan hoang dưới bánh xích máy múc.
Dì hai run giọng bảo:
— Làm thế là thất đức với ông đấy anh ạ…
Bác chỉ cười nhạt:
— Ông chết rồi, đất để không phí lắm!
Từ hôm đó, nhà bác huy động thợ về làm rầm rộ, người trong làng ai cũng bàn tán. “Chưa sang tên mà dám xây nhà, gan thật.” Có người còn bảo: “Cái này động đến đất tổ, coi chừng đấy.”
Nhưng bác chẳng tin. Bác luôn nói:
— Ma quỷ gì, thời nay chỉ có tiền mới đáng sợ.
Đến ngày đổ bằng tầng một, trời u ám, gió nổi lồng lộng. Tôi có linh cảm chẳng lành, vì đêm trước tôi mơ thấy ông ngoại đứng bên hiên, ánh mắt buồn rười rượi, tay chỉ vào đống gạch rồi quay đi không nói.
Buổi sáng, khi thợ chuẩn bị đổ bê tông, bác vui vẻ mở rượu, định ăn mừng “ngày cất nóc”. Vừa hô đổ, xe trộn bắt đầu bơm xi măng lên thì rầm! — tiếng nứt kinh hoàng vang lên. Cột trụ chính giữa nhà bất ngờ gãy đôi như bị ai chém. Sắt thép bung ra, bê tông rơi lả tả. Thợ thầy nháo nhào bỏ chạy, may mà không ai bị thương.
Bác sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
Thợ trưởng xây run run nói:
— Tôi chưa từng thấy cái cột nào đổ kỳ lạ thế này. Xi măng chuẩn, thép chuẩn, đổ đúng kỹ thuật… mà tự dưng gãy đôi.
Tôi đứng ngoài nhìn, không nói gì, chỉ thấy ớn lạnh nơi gáy.
Buổi tối, bác sang nhà tôi, ngồi bần thần. Bác nói nhỏ, giọng khàn khàn:
— Đêm qua… tao mơ thấy ông. Ông ngồi trên hiên, nhìn tao, bảo: “Cái gì không phải của mình, có xây bao nhiêu tầng cũng đổ.” Rồi ông quay đi, lẫn trong khói nhang.
Sau hôm đó, công trình bị dừng hẳn. Bác lặng lẽ lên xã ký đơn chia đất đúng luật, không cãi nữa.
Mấy tháng sau, mảnh đất được chia đều, bốn anh chị em ai cũng có phần, mỗi người dựng lại góc nhỏ thờ ông, trồng lại hàng cau cũ.
Riêng chỗ cột gãy năm ấy, đến giờ cỏ mọc xanh rờn, chẳng ai dám xây lại.
Người trong làng mỗi lần đi qua vẫn thì thầm:
“Đất tổ không nhận kẻ tham. Ông về, để dạy cho con cháu một bài học…”
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI