Lan ngồi bên bàn ăn nhỏ trong căn bếp chật, tay cầm hóa đơn điện nước, mắt đếm từng đồng tiền lẻ còn lại trong ví. Đã ba năm kể từ ngày cô kết hôn với Hoàng, người đàn ông cô từng nghĩ là bến đỗ bình yên của đời mình. Nhưng giờ đây, mỗi tháng trôi qua, cô cảm giác mình đang gồng gánh cả thế giới trên vai, còn Hoàng – chồng cô – chỉ để lại những lời hứa về một “tương lai” xa xôi.
Lan và Hoàng quen nhau trong một buổi tiệc cưới của bạn chung. Hoàng, với vẻ ngoài cao ráo, nụ cười ấm áp và lời nói dịu dàng, nhanh chóng khiến Lan xiêu lòng. Anh kể về ước mơ xây dựng một gia đình hạnh phúc, về việc tiết kiệm để mua nhà, sinh con, và cho con một cuộc sống đầy đủ. “Anh không hứa cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ làm tất cả để gia đình mình không thiếu cơ sở,” Hoàng nói, ánh mắt chân thành.
Sau đám cưới giản dị, Lan và Hoàng tăng về sống trong một căn hộ thuê nhỏ ở ngoại ô thành phố. Hoàng làm kỹ sư xây dựng, lương tháng ổn định, còn Lan là nhân viên kế toán, thu nhập không cao nhưng đủ để trải nghiệm chi tiêu hàng ngày. Hoàng đề nghị: “Em đưa lương cho anh, anh sẽ giữ và tiết kiệm. Mình cần có một khoản lớn cho tương lai – mua nhà, sinh con, lo cho bố mẹ hai bên.” Lan đồng ý, tin tưởng tuyệt đối vào chồng. Cô giao hết lương tháng cho Hoàng, chỉ giữ lại một ít để mua thực phẩm và chi tiêu lặt vặt.
Tháng đầu tiên, mọi thứ vẫn ổn định. Lan lo chợ búa, cơm nước, còn Hoàng đưa tiền đóng tiền nhà, điện nước. Nhưng từ tháng thứ hai, Hoàng bắt đầu nói: “Anh để tiền vào sổ tiết kiệm rồi, em lo mấy khoản lặt vặt nhé. Anh đang tiết kiệm cho tương lai của chúng ta.” Lan gật đầu, dù trong lòng xông hơi. Cô bắt đầu chi tiêu dè dặt hơn, cắt giảm những thứ không cần thiết, thậm chí chí không phân biệt bộ váy mới dù thích từ lâu.
Thời gian trôi qua, gánh nặng tài chính tiến bước lên vai Lan. Hoàng vẫn đưa tiền đóng tiền nhà, nhưng mọi tài khoản khác – từ tiền điện, nước, internet, đến tiền mua sữa cho mẹ Hoàng bị bệnh – đều do Lan chi trả. Cô phải xoay xở với đồng lương ít ỏi, thậm chí chí làm thêm giờ để bù vào. Những lúc hỏi Hoàng về lưu tiết kiệm, anh chỉ cười: “Yên tâm, anh quản lý tốt lắm. Tiền đang sinh lời, sau này em sẽ thấy công sức của anh.”
Lan bắt đầu cảm thấy bất an. Cô không biết sổ tiết kiệm tên ai, số tiền là bao nhiêu, hay thậm chí chí nó có thực sự tồn tại tại hay không. Nhưng mỗi lần cô muốn hỏi rõ, Hoàng lại gạt đi: “Em lo làm gì, chuyện tiền bạc cứ để anh. Đàn ông phải lo cho gia đình chứ.” Lời nói ấy, ban đầu là an ủi, giờ đây tạo ra Lan thấy tủ thân.
Một buổi tối, Lan về nhà sau ca làm thêm. Cô mệt mỏi đặt gói đồ ăn lên bàn, chuẩn bị nấu bữa tối. Hoàng đang ngồi xem tivi, tay thoải mái điện thoại. “Anh ơi, tháng này tiền điện tăng, em không đủ tiền trả. Anh đưa em một ít được không?” Lan nhỏ hỏi giọng nói.
Hoàng cầu bạn. “Em không lo được à? Anh nói rồi, tiền anh để tiết kiệm cả, giờ rút ra thì mất lãi. Em ráng câu xở đi.” Lan liễu lời giải. Cô nhìn chồng, người từng hứa sẽ che chở cho cô, giờ lại thờ ơ như không. Tủi thân, cô bật khóc: “Anh à, em mệt lắm. Ba năm nay, em lo hết mọi thứ trong nhà, còn anh chỉ nói tiết kiệm. Em có phải người giúp việc đâu mà anh để em vượt qua thế này?”
Hoàng đứng dậy, giọng gay gạt: “Em nói gì lạ vậy? Anh làm việc cả ngày, lương anh để tiết kiệm cho tương lai của chúng ta. Em không biết ơn thì thôi, còn vô địch anh?” Cuộc tranh cãi nổ ra, lần đầu tiên trong ba năm hôn nhân. Lan hét lên: “Xác sổ tiết kiệm đâu? Anh cho em xem đi! Em muốn biết tiền của em, của anh, của chúng ta đang ở đâu!”
Hoàng im lặng, ánh mắt lảng tránh. Anh lấy hưng đi tắm, bỏ Lan với những câu hỏi không trả lời. Đêm đó, cô không ngủ được. Linh cảm máy bảo có điều gì sai. Sáng hôm sau, khi Hoàng đi làm, Lan mổ mở laptop của anh – thứ mà Hoàng luôn giữ cẩn thận. Cô tìm thấy một email từ ngân hàng, thông báo về một giao dịch rút tiền lớn từ tài khoản mang tên Hoàng.
Lan to dần. Số tiền rút ra lên đến hàng trăm triệu – số tiền cô chưa từng mơ tới. Nhưng điều kiện cô chết Yên tĩnh là dòng ghi chú: “Chuyển khoản cho Nguyễn Thị Mai.” Nguyễn Thị Mai là ai? Tại sao Hoàng lại chuyển số tiền lớn như vậy mà không nói với cô?
Lan định đối mặt với Hoàng quyết định. Tối hôm nay, cô đặt tờ sao kê ngân hàng mà cô từ email lên bàn. “Anh giải thích đi. Số tiền này là gì? Nguyễn Thị Mai là ai?” Giọng Lan run run, vừa đau vừa giận dữ.
Hoàng tái mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Em hiểu rồi. Đó là… chị họ anh. Chị ấy gặp khó khăn, anh cho vay thôi.” Nhưng ánh mắt sau của Hoàng không qua được mắt Lan. Cô hiển quyết định: “Anh gọi cho chị họ anh ngay bây giờ, trước mặt em.”
Hoàng miễn cưỡng ép số. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ trẻ, ngọt ngào. “Anh Hoàng, em đang ở spa, anh chuyển thêm tiền chưa?” Lan cảm giác như trời đất đổ. Cô giật điện thoại, hét lên: “Cô là ai? Tại sao chồng tôi lại chuyển tiền cho cô?” Người phụ nữ tăng cường, xông hơi.
Sự thật tăng dần. Nguyễn Thị Mai không phải chị họ, mà là cô gái Hoàng quen trong một chuyến công tác. Trong suốt hai năm, Hoàng đã bí mật chuyển tiền từ “sổ tiết kiệm” cho cô ta, chi trả cho những chuyến du lịch, mua sắm, và cả một căn hộ nhỏ. Tiền đó không chỉ là lương của Hoàng, mà còn là những đồng lương ít ỏi của Lan, những mùi hôi nách cô đổ ra để gánh nặng gia đình.
Lan không quay lại. Cô yên lặng thu bản đồ, viết một lá thư để lại trên bàn:
“Hoàng, em từng nghĩ anh là cả thế giới của em. Nhưng em nhận ra, em không cần một người chỉ biết hứa và phản bội. Em sẽ sống cho chính mình, và em sẽ không bao giờ để ai xem nhẹ nhàng công sức của em nữa. Cảm ơn anh, vì đã dạy em mạnh mẽ.”
Lan không hôn ngay. Cô chuyển về sống với mẹ đẻ, bắt đầu làm lại từ đầu. Cô đăng ký một khóa học nâng cao về kế toán, tìm một công việc tốt hơn và tăng dần lấy lại sự tự động. Hoàng nhiều lần tìm đến xin lỗi, hứa sẽ thay đổi, nhưng Lan chỉ cười nhẹ: “Tương lai của anh, anh giữ lấy. Tương lai của em, em sẽ tự lo.”
Một năm sau, Lan đứng trước căn hộ nhỏ mà cô tự động mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Cô mở cửa, bước vào và trả lời. Trong căn phòng nhỏ ấy, không có gánh nặng, không có lời hứa giả giả, chỉ có sự an yên mà cô đã tìm lại được sau những tháng ngày gánh nặng.
Câu chuyện nhẹ nhàng với hình ảnh Lan đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh. Cô không còn là người phụ nữ cam chịu, mà là một người phụ nữ biết yêu thương bản thân, biết rằng giá trị của cô không nằm ở việc gồng gánh cho ai, mà ở cách cô chọn cách sống và chịu đựng sau những tổn thương đó.