Khi ấy, không ai kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy Hân mở nắp thùng rác và đổ đĩa chả cá vào đó một cách dứt khoát. Âm thanh của đồ ăn rơi xuống thùng rác khiến cả nhà chết lặng.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: “Bạn gái đổ cơm của bà nội vào thùng rác ngay lần đầu gặp, cả nhà tái mặt nhưng bố tôi vui mừng giục cưới”, nội dung như sau:
Nhớ lại cái ngày tôi quyết định đưa Hân về ra mắt gia đình, lòng tôi cứ nôn nao, đủ thứ viễn cảnh hiện ra trong đầu. Tôi lo lắm, sợ cô ấy không quen được nếp sống có phần truyền thống, lại là gia đình ba thế hệ như nhà tôi. Nhưng thực sự, tôi không tài nào ngờ được, chuyện khiến cả nhà “đứng hình” lại bắt nguồn từ một việc nhỏ xíu: một mâm cơm và đĩa chả cá.
Bà nội tôi gần 90 rồi, nằm một chỗ đã mấy năm nay vì tai biến. Sức khỏe yếu nên ăn uống cũng khó khăn, mẹ tôi phải chuẩn bị riêng cho bà một mâm nhỏ, toàn cơm mềm, canh nhạt, ít dầu mỡ, chủ yếu là đồ hấp luộc thôi. Mỗi lần ăn, bà không ngồi chung bàn với cả nhà mà ăn trên giường, có cái bàn con kê ngang người. Chuyện này thành lệ rồi, ai cũng quen, chẳng ai thắc mắc.
Trước khi về, tôi có kể sơ qua cho Hân nghe về việc này. Cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo sẽ để ý. Nghe vậy tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Hân là người hiểu chuyện, tinh tế, nhưng đôi khi cũng thẳng tính lắm. Tôi chỉ mong sao cái buổi ra mắt ấy trôi qua thật êm đẹp.
Buổi ra mắt ban đầu khá xuôi chèo mát mái. Mẹ tôi chuẩn bị bao nhiêu món ngon, còn có cả món chả cá chiên mà bà nội tôi rất thích ngày xưa. Sau khi dọn cơm cho cả nhà xong, mẹ mang phần của bà vào phòng.
Hân đi theo vào, lễ phép chào hỏi bà rồi quay ra, mặt có vẻ đăm chiêu. Tôi cứ nghĩ cô ấy thấy lạ vì bà ăn riêng, nhưng cũng không hỏi thêm. Chỉ vài phút sau, tôi giật mình thấy Hân cầm theo cái vỏ gói chả cá, rồi bước thẳng vào phòng bà, bê nguyên cả mâm cơm của bà ra ngoài.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô ấy đã mở nắp thùng rác và đổ cái đĩa chả cá vào đó cái “soạt”. Tiếng đồ ăn rơi xuống thùng rác khiến cả nhà tôi như chết lặng. Mẹ tôi đứng sững lại, bố tôi từ bàn cơm vội chạy vào, mặt căng thẳng. Còn tôi, tim như bị ai bóp nghẹt, cứng họng không nói được lời nào. Không khí trong bếp lúc đó nặng nề đến ngột thở.
Một lát sau, Hân mới từ tốn giải thích rằng mấy hôm trước cô ấy đọc tin, thấy công ty sản xuất cái loại chả cá mẹ tôi mua bị “bóc phốt” là làm hàng kém chất lượng, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.
Cả nhà im phăng phắc. Chẳng ai ngờ cô ấy lại phát hiện ra và phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Mẹ tôi cúi đầu, lí nhí nói rằng người bán quảng cáo là chả cá ngon, tốt cho người lớn tuổi nên bà cũng không kiểm tra kỹ. Bà thì bình thường ít xem tin tức nên cũng không biết.
Còn bố tôi, sau một hồi im lặng, ông bất ngờ lên tiếng:
“Vậy là tốt. May cháu nó phát hiện kịp thời.”
Không ai trong nhà trách Hân cả. Trái lại, từ hôm đó, mọi thứ thay đổi thấy rõ. Mẹ tôi bắt đầu quan tâm hơn đến chế độ ăn của bà. Hân còn giúp mẹ liệt kê danh sách các chất cần tránh, ghi thành bảng dán trên tủ lạnh, rồi phổ biến cho bà những loại thực phẩm dễ bị làm giả, làm nhái và không đảm bảo an toàn vệ sinh.
Những món trước đây bà vẫn ăn, giờ được xem xét kỹ lưỡng hơn. Không còn chuyện cứ thấy đồ mềm là mua cho bà ăn nữa.
Tôi ngạc nhiên khi thấy mẹ mình, người mà tôi từng nghĩ sẽ khó chịu với tính thẳng thắn của Hân, nay lại chủ động hỏi han cô ấy từng chút một. Tình cảm giữa hai người dần trở nên thân thiết hơn, không còn sự e dè hay khách sáo như trước.
Bố tôi thì khỏi phải nói. Sau bữa cơm hôm ấy, ông cứ nhắc tôi mãi:
“Lấy vợ mà chọn được người có cái tâm với người già như thế là đáng quý. Nó dám đổ cả mâm cơm để bảo vệ sức khỏe bà, thì sau này cũng sẽ dám làm tất cả để lo cho gia đình. Bố chốt nó làm dâu rồi đấy, cưới đi.”
Hai tháng sau, nhà tôi tổ chức lễ dạm ngõ. Chẳng cần bàn bạc nhiều, mọi chuyện cứ thế mà thuận lợi đâu vào đấy. Ai cũng công nhận, Hân có phần “mạnh tay”, nhưng cái sự “mạnh tay” đó lại xuất phát từ lòng tốt và sự hiểu biết. Và trong cuộc sống này, đâu phải ai cũng đủ can đảm để làm điều đúng đắn trong khi người khác còn đang chần chừ, do dự.
Nhìn lại cái ngày hôm ấy, tôi thầm cảm ơn hành động quyết liệt của Hân. Đôi khi, chỉ một hành động tưởng chừng như hơi quá đà, như việc đổ mâm cơm vào thùng rác, lại chính là bước ngoặt để cả gia đình thay đổi suy nghĩ, để tình yêu thương được nhìn nhận một cách thiết thực và sâu sắc hơn.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: “Vợ cũ mang theo con trai đi tái hôn, tôi đến dự đám cưới rồi chết lặng khi biết danh tính chú rể”, nội dung như sau:
Khi bình yên không đến như tôi nghĩ
Tôi từng tin rằng, chỉ cần vợ cũ tái hôn, cuộc đời mình sẽ trở nên bình yên. Nhưng rồi, khi khoảnh khắc ấy thực sự xảy ra, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi chẳng hề sẵn sàng chút nào…
Tôi và cô ấy quen nhau năm tôi 28 tuổi, qua sự mai mối của gia đình. Hồi đó, tình yêu không quá nồng nhiệt, nhưng bố mẹ cứ giục giã nên chúng tôi nhanh chóng về chung một nhà. Cô ấy là một người phụ nữ thực sự đảm đang, hiền lành và chịu khó.
Trước khi cưới, tôi đang khởi nghiệp kinh doanh. Sau khi cưới, cô ấy theo tôi cùng lăn lộn trên thương trường. Có lần, tôi gặp trục trặc lớn về vốn, tưởng chừng như sụp đổ. Cô ấy không nói một lời nào, đưa tôi toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, chỉ nói vỏn vẹn:
“Mất hết thì mình làm lại từ đầu. Cố lên anh, em sẽ luôn bên cạnh anh.”
Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn mang ơn cô ấy vì điều đó.
Khi cô ấy mang thai, bố mẹ tôi chuyển lên sống cùng. Rồi chị gái tôi ly hôn, cũng dọn đến ở chung. Mọi việc nhà bỗng chốc dồn hết lên vai vợ tôi. Cô ấy nhiều lần than thở về sự lười biếng của chị tôi, nhưng thú thật, tôi chẳng mấy để tâm.
Tôi từng nghĩ đơn giản, bình thường cô ấy làm từng đó việc, giờ thêm người thì công việc cũng quanh quẩn bấy nhiêu thôi, nhà có rộng hơn đâu mà nhiều việc hơn. Vì thế, tôi không đứng về phía cô ấy, cũng chẳng đứng ra giải quyết những mâu thuẫn âm ỉ trong căn nhà chật chội ấy.
Ngã rẽ cuộc đời
Trong lúc công việc đang “lên như diều gặp gió”, tôi lại bắt đầu xa cách gia đình. Tôi quen Lệ – một cô gái dịu dàng, biết lắng nghe. Cô ấy khiến tôi cảm thấy mình được trân trọng, thấy nhẹ nhõm mỗi khi tâm sự. Dần dần, tôi đã ngoại tình.
Vợ tôi phát hiện ra. Cô ấy đã gào khóc, đập phá đồ đạc, rồi kiên quyết đòi ly hôn. Dù bố mẹ tôi ra sức phản đối, cô ấy vẫn một mực mang con theo, còn tôi thì cũng chẳng giữ.
Một tháng sau ly hôn, tôi vội vàng cưới Lệ vì cô ấy báo có thai. Cứ tưởng cuộc đời mình sẽ sang một trang mới, nhưng hóa ra đời đâu đơn giản như vậy.
Vợ cũ liên tục gọi điện, nói con nhớ tôi, muốn tôi đến chơi. Ban đầu tôi còn qua thăm con, nhưng dần dần, Lệ bắt đầu nổi đóa. Cô ấy ghen tuông, bóng gió mắng nhiếc. Có lần còn xô xát với mẹ tôi vì cho rằng bà bênh vợ cũ. Nhà cửa chẳng còn yên ổn nữa.
Lệ luôn nghi ngờ tôi còn tình cảm với vợ cũ. Tôi mệt mỏi lắm, giải thích mãi cũng chẳng ai tin. Cô ấy còn bảo tôi nên giúp vợ cũ tìm người để tái hôn để cô ấy có nơi nương tựa, không làm phiền chúng tôi nữa.
Tôi nghe theo, thậm chí còn rủ vợ cũ đi xem mắt vài lần, nhưng lần nào cô ấy cũng tìm lý do từ chối. Mỗi lần như thế, Lệ lại càng điên tiết hơn. Cuối cùng, cô ấy đòi ly hôn. Tôi buộc phải dừng việc giúp vợ cũ xem mắt.
Tôi cắt đứt mọi liên lạc, không còn gặp lại vợ cũ. Cô ấy cũng không gọi nữa. Mọi thứ tưởng chừng như đã lặng sóng.
Cái kết không thể tin nổi
Tháng 12 năm ngoái, vợ cũ gọi điện, báo rằng cô ấy sắp tái hôn. Tôi ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng thầm vui. Cô ấy mời tôi đến dự đám cưới. Tôi hỏi chú rể là ai, cô ấy chỉ nói:
“Đến rồi anh sẽ biết.”
Hôm đó, tôi chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Một phần vì tò mò, phần khác là muốn tỏ ra phong độ. Nhưng rồi, khi chú rể bước ra từ lễ đường, tôi chết lặng. Đó chính là Tuấn – người bạn thân của tôi, người từng làm phù rể trong đám cưới của tôi và cô ấy. Người từng gọi tôi là anh em, từng ngồi chung bàn nhậu chia sẻ đủ mọi chuyện đời.
Tôi không thể tin vào mắt mình. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi không biết nên vui hay nên giận. Trong đầu tôi hiện lên rõ mồn một hình ảnh ngày cưới năm xưa: Tuấn đứng cạnh tôi, cười nói chúc mừng, giờ lại khoác tay cô dâu ấy bước đi giữa tiếng nhạc hôn lễ. Thật oái oăm làm sao!
Sau tiệc cưới, tôi nhắn tin hỏi vợ cũ vì sao lại là anh ta? Cô ấy chỉ trả lời ngắn gọn:
“Vì anh ấy vẫn thương em, chưa từng thay đổi.”
Một câu nói như kim đâm thẳng vào lòng tôi. Chẳng nhẽ Tuấn đã thầm để ý đến vợ tôi từ rất lâu rồi ư?
Giờ đây, công việc làm ăn của tôi lao dốc. Lệ chẳng chăm con, việc nhà cũng bỏ bê, lại suốt ngày cãi nhau với mẹ tôi. Mẹ tôi nhiều lần bảo tôi nên tìm cách đưa vợ cũ về, nhưng giờ cô ấy cũng có cuộc sống riêng rồi.
Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra mình đã sai ngay từ lúc ban đầu. Mỗi đêm, tôi đều nghĩ về cảnh con trai tôi sống vui vẻ bên mẹ và… người bạn cũ của tôi. Nghĩ đến điều đó, tim tôi quặn thắt. Có lẽ, chính tay tôi đã đánh mất người phụ nữ từng vì tôi mà dốc hết tâm can.
Bạn nghĩ sao về câu chuyện của tôi? Liệu tôi có thể làm gì để vượt qua cảm giác này không?