
Sự im lặng của vợ tôi kéo dài như một lưỡi dao sắc lạnh. Cô ấy ngồi đó, tay vẫn nắm chặt phong bì, khuôn mặt không còn giọt máu. Tôi đợi một câu giải thích, một lời xin lỗi, hoặc thậm chí là một sự phẫn nộ hướng về cha mẹ cô ấy, nhưng không có gì cả. Chỉ là sự câm lặng đáng sợ.
“Em nói gì đi chứ?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng lồng ngực đã cháy bỏng. “Đây là trò đùa? Một sự nhầm lẫn? Hay là… có ý nghĩa gì khác?”
Cô ấy ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, nhưng sâu thẳm trong đó là sự giằng xé, không phải hối lỗi. Cô ấy lắp bắp, giọng nghẹn lại:
“Em… em cũng không hiểu. Em sẽ hỏi bố mẹ. Có lẽ… có lẽ họ muốn chọc anh, hoặc họ đã nhầm lẫn thật. Bố mẹ em không phải là người như vậy.”
“Không phải người như vậy?” Tôi cười nhạt. “Em nhìn đi, 30 triệu được ghi rõ ràng, dán kỹ lưỡng, không thể là nhầm lẫn. Chọc anh? Em nghĩ việc lấy tiền cõi âm để mừng đầy tháng cháu ruột là cách chọc ghẹo sao? Em không hiểu hay em cố tình không hiểu? Đây không phải là chuyện tiền bạc, đây là sự khinh miệt.”
Tôi đập tay xuống bàn, không giữ nổi sự bình tĩnh: “Họ khinh thường anh, khinh thường gia đình này, khinh thường những nỗ lực anh đã làm để chăm lo cho vợ con. Nhưng điều tồi tệ nhất, là họ đang dùng cái thứ giấy bạc chết chóc này để trù ẻo đứa cháu trai vừa chào đời của họ!”
Vợ tôi bật khóc nức nở, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ cha mẹ. “Anh đừng nói quá lời! Bố mẹ em không có ý đó. Họ chỉ muốn… muốn xem phản ứng của anh. Bố mẹ luôn nghĩ anh quá thực dụng, quá coi trọng tiền bạc.”
Lời thú nhận đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. “Xem phản ứng của anh.” Họ đã coi tôi là đối tượng để thử thách, để đánh giá, và dùng cả sinh mệnh của con trai tôi ra làm vật thí nghiệm cho sự ác ý ngầm. Họ đã không tôn trọng tôi ngay từ đầu, và vợ tôi, người đứng giữa, đã chọn sự im lặng.
“Anh là người thực tế, em nói đúng,” tôi đứng dậy, đi thẳng vào phòng làm việc và lấy ra một tập hồ sơ. Đó là tờ đơn ly hôn tôi đã tìm hiểu và in sẵn một tháng trước, sau vài lần cãi vã lớn về sự can thiệp thái quá của gia đình cô ấy. Có lẽ, tôi đã linh cảm được ngày này.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô ấy hoảng hốt chạy theo.
Tôi đặt tờ đơn lên bàn, nơi vừa đặt phong bì “30 triệu” kia.
“Anh không thể sống với một người vợ mà sự tồn tại của con trai anh lại được mừng bằng giấy tiền người chết. Và anh không thể sống với một gia đình mà lòng tự trọng của anh bị đem ra làm trò đùa khinh miệt. Em chấp nhận để họ sỉ nhục, còn anh thì không.”
Tôi ký tên vào tờ đơn. Nét mực lạnh lùng, dứt khoát.
“Anh sẽ chu cấp đầy đủ cho con. Mọi thứ tốt nhất. Nhưng anh không thể ở lại nơi mà anh và con trai bị đối xử như vậy. Tình yêu có thể mơ mộng, nhưng cuộc sống hôn nhân thì phải thực tế. Và thực tế của anh là anh không chấp nhận được sự khinh miệt này.”
Tôi không đợi cô ấy ký, cũng không muốn nghe thêm bất kỳ lời biện minh nào nữa. Tôi thu dọn một chiếc túi xách nhỏ, nhìn đứa con trai đang ngủ say trong nôi lần cuối.
Bước chân ra khỏi cánh cửa, tôi biết mình vừa đánh mất một gia đình, nhưng đã giữ lại được lòng tự trọng và sự tôn nghiêm cho chính mình và con trai. Tiền có thể kiếm lại được, nhưng sự tôn trọng đã mất đi thì không bao giờ. Đêm đó, tôi đã ly hôn. Không phải vì 30 triệu, mà vì cái giá của sự khinh miệt quá đắt.