Năm hai đại học, tôi bỏ dở giấc mơ, đi làm thêm đủ nghề: bưng bê quán cà phê, phát tờ rơi, gia sư đêm… để dành tiền nuôi người yêu – Hùng – tiếp tục con đường học vấn. Anh bảo: “Em thông minh nhưng gia cảnh khó khăn, học phí nặng lắm. Anh sẽ học thay cả phần em, rồi sau này anh kiếm tiền lo cho cả hai.” Tôi tin. Tôi gọi đó là hy sinh.
Suốt năm năm, tôi nai lưng đi làm. Lương ít, tôi ăn mì gói, gửi hết cho anh tiền thuê nhà, tiền học, tiền sinh hoạt. Bạn bè bảo tôi dại, nhưng nhìn anh ngày càng thành công, tôi nghĩ: “Mình đã chọn đúng.”
Ngày anh bảo chuẩn bị bảo vệ luận án tiến sĩ, tôi khóc vì hạnh phúc. Nhưng niềm vui ấy bị dập tắt nhanh chóng khi tôi nghe tin… anh sắp cưới. Không phải tôi, mà là Mai – con gái bạn thân của mẹ anh, gia đình môn đăng hộ đối.
Tôi gọi điện, giọng run rẩy:
– Thật không, Hùng?
Anh im lặng một lúc rồi nói:
– Anh xin lỗi. Ba mẹ anh đã quyết. Anh không thể cãi. Em còn trẻ, em sẽ tìm được hạnh phúc.
Tôi lặng người. “Còn trẻ?” Tôi đã dốc cả tuổi trẻ nuôi anh thành người, để rồi thành kẻ ngoài cuộc ngay trong đám cưới của mình.
Ngày cưới, tôi đến. Không phải để phá, mà để nhìn thẳng vào sự thật. Người ta xì xào: “Kia chẳng phải con bé từng ở bên Hùng bao năm sao?” Tôi mặc kệ. Tôi đến, tay cầm một hộp quà nhỏ, được bọc bằng giấy trắng giản dị.
Tiệc cưới linh đình, pháo hoa giấy rợp trời, cô dâu chú rể nâng ly chúc tụng. Họ cười rạng rỡ, còn tôi cười lạnh. Khi dàn nhạc vang lên, tôi tiến tới, đặt hộp quà ngay trước mặt hai người.
– Quà mừng của tôi. – Tôi nói rõ ràng.
Không ai ngờ đến. Cô dâu run tay mở nắp, Hùng thì mặt tái mét. Bên trong là một xấp giấy… hóa đơn chuyển khoản, biên nhận học phí, từng tháng, từng năm, ghi rõ tên người nhận: Nguyễn Văn Hùng. Dưới cùng là tờ giấy tay cũ kỹ: “Anh hứa, em nuôi anh học, sau này anh sẽ cưới em.” – nét chữ của Hùng, năm năm trước.
Cả hội trường im bặt. Chỉ còn tiếng thì thầm dậy sóng: “Trời ơi… con bé nuôi anh ta học mấy năm trời…” – “Rồi bỏ để cưới người khác ư?” – “Hèn quá…”
Cô dâu Mai cầm tờ giấy, tay run run, mắt đỏ hoe. Cô nhìn Hùng:
– Là thật sao?
Hùng ấp úng:
– Anh… chuyện quá khứ…
Tôi cười chua chát:
– Quá khứ à? Quá khứ này đã nuôi anh thành tiến sĩ hôm nay. Còn hiện tại, anh chối bỏ như chưa từng có.
Mẹ chú rể mặt biến sắc, vội đứng dậy:
– Cô thôi đi, đừng phá đám!
Tôi quay sang, mắt ráo hoảnh:
– Tôi không phá. Tôi chỉ trả lại món nợ mà gia đình bà đang cố chôn vùi. Đây là “quà mừng” duy nhất tôi có: sự thật.
Cô dâu òa khóc chạy ra ngoài. Hùng luống cuống đuổi theo, bỏ mặc cả trăm khách mời ngồi sững. Không khí lễ cưới như một vở kịch hạ màn giữa chừng.
Tôi bước đi, đầu ngẩng cao. Ngoài kia, mưa rơi nặng hạt, ướt cả vai áo. Nhưng trong lòng, tôi nhẹ nhõm. Tôi đã mất năm năm thanh xuân, nhưng ít nhất, tôi không còn mất chính mình.
Câu chuyện lan khắp mạng xã hội chỉ sau một đêm. Người ta gọi tôi là “cô gái nuôi người yêu thành tiến sĩ rồi bị phản bội”. Có người thương, có người trách, có người nể. Còn tôi? Tôi biết rõ, mình đã khép lại một chương đời cay đắng để mở ra cánh cửa mới.
Đêm tân hôn ấy, họ run rẩy không phải vì hạnh phúc, mà vì sự thật tôi đặt ngay trước mặt. Còn tôi, tôi đã run rẩy lần cuối trong đời… để từ nay bước đi vững vàng hơn.