

Tôi x/in l/ỗi vì đã không nói thật ngay từ đầu. Tôi là người đã lặng lẽ bên cạnh bà trong suốt hai mươi năm qua.”
Tấm ảnh trên tay tôi rơi xuống, xoay tròn trên sàn nhà lát gỗ. Bên dưới bức ảnh là dòng chữ nhỏ, ngay ngắn, giải thích tất cả. Anh ta là hàng xóm cũ của tôi. Người đàn ông đã từng sống trong căn nhà màu trắng đối diện, người đã thường xuyên đứng bên cửa sổ, nhìn sang khu vườn nhà tôi. Anh ta… chính là người đã từng giúp tôi sửa mái nhà sau cơn bão, người đã lặng lẽ đặt túi trái cây trước cổng vào những ngày tôi ốm. Hóa ra, tôi đã từng quen biết người đàn ông này.
Nhưng làm sao tôi có thể nhớ rõ? Đã hơn mười lăm năm kể từ khi gia đình anh chuyển đi, mọi ký ức về anh đã nhạt nhòa theo thời gian. Tôi chỉ còn nhớ một người đàn ông trầm lặng, có ánh mắt sâu thẳm, luôn nhìn tôi với một nỗi buồn khó tả. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là sự tò mò của một người hàng xóm, không hề biết đó là sự dõi theo của một trái tim đơn phương.
Tôi vội vã chạy ra ngoài, gọi tên anh như một kẻ điên. Tôi đến căn nhà cũ của anh, nhưng cửa đã khóa. Tôi gọi vào số điện thoại anh để lại, không có ai bắt máy. Mọi thứ cứ như một giấc mơ vừa diễn ra. Anh ta đã đến như một người xa lạ, nhưng lại rời đi như một người quen. Anh đã cho tôi một đêm để cảm nhận lại mình, để tự tin vào vẻ đẹp của tuổi già, và để tôi hiểu rằng, tình yêu vẫn tồn tại, kể cả khi tôi đã không còn tin vào nó.
Tôi quyết định sẽ đi tìm anh. Tôi đã sai khi để nỗi sợ hãi và sự rụt rè giam hãm mình trong nhiều năm. Tôi sẽ không còn chạy trốn nữa. Cuộc đời này vẫn còn dài, vẫn còn những trang sách chưa được lật. Tôi sẽ bắt đầu một chương mới. Với một tình yêu đơn phương đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm, với một con tim dũng cảm.
Tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về anh. Tôi liên lạc với những người hàng xóm cũ, những người bạn chung, và cuối cùng, tôi tìm thấy một manh mối. Anh đã chuyển đến một thị trấn nhỏ ở miền Nam, sống một cuộc sống yên bình, với một studio ảnh nhỏ.
Tôi quyết định lên đường, mang theo hy vọng và một trái tim đầy dũng khí. Trên đường đi, tôi cứ nghĩ về anh. Về những ánh mắt thầm lặng, về những sự giúp đỡ không lời. Tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều quý giá chỉ vì sự hờ hững và sợ hãi của chính mình.
Tôi đến thị trấn nhỏ, tìm đến studio của anh. Anh đang ngồi bên chiếc máy ảnh, mái tóc đã bạc hơn, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm như ngày nào. Tôi bước vào, anh ngước lên, ánh mắt anh giấu đi sự ngạc nhiên và một chút bối rối.
Tôi mỉm cười, giọng nói run run: “Xin lỗi, tôi đã không gọi lại.”
Anh đứng dậy, bước đến gần tôi, và ôm tôi vào lòng. Nỗi cô đơn của tôi tan biến. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chờ đợi, tôi đã tìm thấy một tình yêu chân thành, một người đàn ông đã lặng lẽ ở bên tôi suốt hai mươi năm, và một cuộc sống mới.