Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Tôi đã ng//ủ với một người đ/àn ô/ng l/ạ ở tuổi 65 – và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bà//ng ho//àng…

Posted on 11/09/2025 by hattt
Tôi đã ng//ủ với một người đ/àn ô/ng l/ạ ở tuổi 65 – và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bà//ng ho//àng…
Năm tôi tròn 65 tuổi, cuộc sống tưởng như đã yên ổn. Chồng mấ//t từ lâu, con cái đều lập gia đình và ít khi về thăm, tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Những buổi chiều, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng chim hót và ngắm nắng vàng trải dài trên con đường vắng. Cuộc đời an yên, nhưng trong sâu thẳm, có một khoảng trống mà tôi chưa từng thừa nhận — nỗi c/ô đơ/n.
Hôm đó là sinh nhật tôi. Không ai nhớ, không một cuộc gọi hay lời chúc. Tôi quyết định một mình bắt chuyến xe đêm lên thành phố. Chẳng có kế hoạch gì, chỉ muốn thử làm điều khác thường, một lần “liề//u” trước khi quá muộn.
Tôi ghé vào một qu/án b//ar nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc du dương. Tôi chọn một góc khuất, gọi l/y rượ//u v//ang đỏ. Lâu rồi tôi mới uống rượ////u, vị chát ngọt lan trên đầ//u lư///ỡi khiến lòng tôi ấm lại.
Đang mải ngắm dòng người qua lại, tôi thấy một người đàn ông tiến đến. Anh ta tầm hơn 40, mái tóc điểm chút bạc, ánh mắt sâu và trầm. Anh ngồi xuống bàn tôi, mỉm cười:
— Tôi có thể mời bà thêm một ly không?
Tôi bật cười, chỉnh lại câu xưng hô:
— Đừng gọi tôi là “bà” chứ, tôi chưa quen.
Chúng tôi nói chuyện như đã quen từ lâu. Anh kể mình là nhiếp ảnh gia, vừa từ xa về, còn tôi kể về những năm tháng tuổi trẻ, những chuyến đi tôi từng mơ nhưng chưa thực hiện. Không biết do rư//ợu hay do ánh mắt của anh, tôi cảm thấy một sự cuố/n hú/t l/ạ thường.
Đêm đó, tôi đã đi cùng anh về khách sạn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi lại được một người ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm của sự gầ//n gũ//i. Trong căn phòng tối, chúng tôi không nói nhiều, chỉ để mặc cảm xúc dẫn lối.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Tôi tỉnh dậy, quay sang định chào buổi sáng thì giậ/t m/ình: chiếc giường trống trơn, anh ta đã bi/ến m/ất. Trên bàn, một phong bì trắng đặt ngay ngắn. Tim tôi đậ/p mạ/nh, tay r/un ru/n mở ra.
Bên trong là một tấm ảnh — tôi đang ngủ, khuôn mặt bình yên dưới ánh đèn vàng. Dưới tấm ảnh là vài dòng chữ: “Cảm ơn vì đã cho tôi thấy tuổi già cũng có thể đẹp và can đảm đến thế. Nhưng… tôi x/in l/ỗi vì đã không nói thật ngay từ đầu. Tôi là…” … đọc tiếp dưới bình luận 👇

Tôi x/in l/ỗi vì đã không nói thật ngay từ đầu. Tôi là người đã lặng lẽ bên cạnh bà trong suốt hai mươi năm qua.”

Tấm ảnh trên tay tôi rơi xuống, xoay tròn trên sàn nhà lát gỗ. Bên dưới bức ảnh là dòng chữ nhỏ, ngay ngắn, giải thích tất cả. Anh ta là hàng xóm cũ của tôi. Người đàn ông đã từng sống trong căn nhà màu trắng đối diện, người đã thường xuyên đứng bên cửa sổ, nhìn sang khu vườn nhà tôi. Anh ta… chính là người đã từng giúp tôi sửa mái nhà sau cơn bão, người đã lặng lẽ đặt túi trái cây trước cổng vào những ngày tôi ốm. Hóa ra, tôi đã từng quen biết người đàn ông này.

Nhưng làm sao tôi có thể nhớ rõ? Đã hơn mười lăm năm kể từ khi gia đình anh chuyển đi, mọi ký ức về anh đã nhạt nhòa theo thời gian. Tôi chỉ còn nhớ một người đàn ông trầm lặng, có ánh mắt sâu thẳm, luôn nhìn tôi với một nỗi buồn khó tả. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là sự tò mò của một người hàng xóm, không hề biết đó là sự dõi theo của một trái tim đơn phương.

Tôi vội vã chạy ra ngoài, gọi tên anh như một kẻ điên. Tôi đến căn nhà cũ của anh, nhưng cửa đã khóa. Tôi gọi vào số điện thoại anh để lại, không có ai bắt máy. Mọi thứ cứ như một giấc mơ vừa diễn ra. Anh ta đã đến như một người xa lạ, nhưng lại rời đi như một người quen. Anh đã cho tôi một đêm để cảm nhận lại mình, để tự tin vào vẻ đẹp của tuổi già, và để tôi hiểu rằng, tình yêu vẫn tồn tại, kể cả khi tôi đã không còn tin vào nó.

Tôi quyết định sẽ đi tìm anh. Tôi đã sai khi để nỗi sợ hãi và sự rụt rè giam hãm mình trong nhiều năm. Tôi sẽ không còn chạy trốn nữa. Cuộc đời này vẫn còn dài, vẫn còn những trang sách chưa được lật. Tôi sẽ bắt đầu một chương mới. Với một tình yêu đơn phương đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm, với một con tim dũng cảm.

Tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về anh. Tôi liên lạc với những người hàng xóm cũ, những người bạn chung, và cuối cùng, tôi tìm thấy một manh mối. Anh đã chuyển đến một thị trấn nhỏ ở miền Nam, sống một cuộc sống yên bình, với một studio ảnh nhỏ.

Tôi quyết định lên đường, mang theo hy vọng và một trái tim đầy dũng khí. Trên đường đi, tôi cứ nghĩ về anh. Về những ánh mắt thầm lặng, về những sự giúp đỡ không lời. Tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều quý giá chỉ vì sự hờ hững và sợ hãi của chính mình.

Tôi đến thị trấn nhỏ, tìm đến studio của anh. Anh đang ngồi bên chiếc máy ảnh, mái tóc đã bạc hơn, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm như ngày nào. Tôi bước vào, anh ngước lên, ánh mắt anh giấu đi sự ngạc nhiên và một chút bối rối.

Tôi mỉm cười, giọng nói run run: “Xin lỗi, tôi đã không gọi lại.”

Anh đứng dậy, bước đến gần tôi, và ôm tôi vào lòng. Nỗi cô đơn của tôi tan biến. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chờ đợi, tôi đã tìm thấy một tình yêu chân thành, một người đàn ông đã lặng lẽ ở bên tôi suốt hai mươi năm, và một cuộc sống mới.

Để lại một bình luận

Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.

Bài viết mới

  • Cơ quan công an test m:::ai:thu:::y của Hiệp Gà, kết quả quá bất ngờ
  • Sự trở lại của BTV Khánh Trang khiến cả nước ng::::ỡ ngàng, có lối dẫn cực kỳ hấp dẫn
  • Khán giả buồn thay cho diễn viên Huỳnh Anh Tuấn
  • Lời khai của bà chủ phòng khám nha khoa Tuyết Chinh dạy dỗ khách hàng: Nghe xong không thể bênh nổi chị 1 câu nào nữa
  • Khẩn cấp: Bắt nữ bác sĩ nha khoa Nguyễn Thị Tuyết Chinh, cuộc đời sự nghiệp của chị chính thứ chấm dứt từ đây!!!

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×