Cứ 2 ngày/lần, mẹ chồng tôi lại dọn dẹp tủ lạnh một cách… rất kĩ, như thể muốn tiệt trùng cả cái tủ. Hôm đó mẹ đi vắng nhà lại mất điện cả ngày, tôi bất ngờ thấy dòng nước đỏ rỉ ra từ ngăn đá, bên trong là thứ gì sợ sợ, liền vội báo CA…
Mẹ chồng tôi là người ngăn nắp đến mức ám ảnh, đặc biệt với cái tủ lạnh. Cứ hai ngày một lần, bà lại dọn dẹp nó như thể đang tiệt trùng phòng thí nghiệm. Mọi thứ phải sạch bóng, xếp ngay ngắn, không một vết bẩn. Bà còn ghi nhãn từng hộp thực phẩm, từ lọ mứt đến miếng thịt, không gì thoát khỏi sự ki//ểm so//át của bà.
Hôm đó, mẹ chồng tôi đi thăm người quen ở quê, nói là sẽ vắng nhà cả ngày. Sáng sớm, bất ngờ mất điện, cả khu phố chìm trong im lặng. Tủ lạnh ngừng kêu, và tôi không nghĩ nhiều, chỉ lo cơm nước cho chồng, trước khi anh đi làm.
Đến trưa, khi mở tủ lấy nước, tôi giật mình: một dòng nước đỏ sẫm rỉ ra từ ngăn đá, chảy thành vệt dài trên sàn bếp. Mùi ta//nh n//ồng xộc lên, không giống mùi thực phẩm bình thường. Tim tôi đập thình thịch, tôi mở ngăn đá ra. Bên trong, dưới lớp băng mỏng, là một túi nilon lớn, bên trong chất đầy những thứ gì đó nhớp nháp, thấm đẫm thứ chất lỏng đỏ ấy. Tôi hoảng loạn, vội gọi điện báo CA….
…Chỉ ít phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp con ngõ nhỏ. Hai sĩ quan cảnh sát bước vào nhà, nhanh chóng tiếp cận tủ lạnh. Họ cẩn thận gỡ lớp băng, và khi kéo chiếc túi nilon ra, một vật thể hình thù kì lạ hiện ra, khiến tôi phải bịt miệng nôn khan. Đó là một phần thi thể người, bị cắt rời một cách ghê rợn.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường, bắt đầu khám nghiệm tỉ mỉ từng ngóc ngách căn nhà. Họ tìm thấy những vết máu khô trên nền gạch, trong nhà kho, và cả trong chiếc máy giặt, dấu vết của một cuộc tàn sát man rợ. Tôi run rẩy, kể lại mọi chuyện, từ thói quen dọn dẹp tủ lạnh của mẹ chồng đến việc phát hiện ra dòng nước đỏ.
Cuộc điều tra nhanh chóng được tiến hành. Mẹ chồng tôi bị triệu tập ngay lập tức. Với vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, bà khai rằng đó là th’;”’ịt lợ’;’;n rừng mà bà được người quen cho, định để dành ăn dần. Tuy nhiên, khi cảnh sát đưa ra bằng chứng từ khám nghiệm hiện trường và kết quả phân tích pháp y, bà bắt đầu lộ rõ sự hoảng loạn.
Dưới áp lực của các điều tra viên, mẹ chồng tôi cuối cùng đã cúi đầu nhận tội. Bà khai rằng đã sát hại một người phụ nữ hàng xóm vì mâu thuẫn trong việc tranh chấp đất đai. Sau khi gây án, bà đã ph’;’;’ân s’;//ác nạn nhân và giấu trong tủ lạnh, với hy vọng sẽ phi tan dần dần. Bà nghĩ rằng với sự tỉ mỉ của mình, sẽ không ai có thể phát hiện ra.
Tin tức về vụ án nhanh chóng lan truyền khắp khu phố, gây chấn động dư luận. Ai nấy đều bàng hoàng, không thể tin rằng người phụ nữ hiền lành, ngăn nắp mà họ vẫn biết lại có thể ra tay tàn độc đến vậy. Còn tôi, tôi vẫn ám ảnh mãi bởi hình ảnh dòng nước đỏ rỉ ra từ ngăn đá, và cái mùi tanh nồng nặc của sự thật khủng khiếp ẩn giấu sau vẻ ngoài hoàn hảo của mẹ chồng. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy một chiếc tủ lạnh, tôi lại rùng mình, và không bao giờ có thể quên được câu chuyện kinh hoàng ấy.