Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Thấy tôi mua cua về cho nhà ngoại, mẹ chồng liền bóng gió “thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng”, mẹ chồng thì chưa

Posted on 27/08/2025 by hattt
Thấy tôi mua cua về cho nhà ngoại, mẹ chồng liền xỉ/a x/ó/i “thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng”, mẹ chồng thì chưa👇
Buổi chiều ấy, tôi đi làm về, ngang qua chợ thấy có mẻ cua đồng tươi rói, nhớ tới lời mẹ đẻ dặn dạo này bà thèm ăn riêu cua, tôi liền mua một túi mang về. Trong đầu nghĩ đơn giản: mai chủ nhật, tôi gửi về quê biếu mẹ, coi như chút tấm lòng.
Vừa bước vào bếp, mẹ chồng đang nhặt rau liền liếc mắt nhìn túi cua, giọng chua chát:
– Ối giời, thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng thế hả? Mẹ chồng thì chưa được miếng nào, toàn đem về nhà ngoại!
Tôi sững lại, đỏ mặt. Chồng ngồi trong phòng khách nghe thấy nhưng giả vờ cắm cúi vào điện thoại. Tôi cắn môi, cố nhã nhặn:
– Mẹ ạ, cua này con mua cho mẹ đẻ con. Dạo này bà y/ếu, chẳng ăn uống được gì…
– Thế còn t/a/o? – Mẹ chồng đ/ập mạnh nắm rau xuống thau nước, giọng g/ắt g/ỏ/ng – T/a/o cũng là mẹ, sao không thấy mày mua cho t/a/o miếng nào? Hay là chỉ có mỗi mẹ đ/ẻ mới là mẹ, còn t/a/o chỉ để h/ầ/u h/ạ?
Lời bà nói như x/á/t mu/ối. Tôi lúng túng:
– Con đâu có ý đó… Con vẫn nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc cả nhà mình mà.
– Nấu ăn? Giặt giũ? – Bà cười khẩy – Đấy là bổn phận làm dâu! T/a/o chẳng cần cái kiểu tình nghĩa bằng… dăm ba con cua này đâu!
Một buổi tối cuối tuần, tôi đang nấu cơm thì điện thoại reo dồn dập. Đầu dây bên kia, em gái khóc nấc:
– Chị ơi, mẹ ngất phải đưa đi viện rồi! Bác sĩ bảo bị thiếu m/á/u cơ t/im, cần nằm điều trị dài ngày…
Tôi run rẩy đánh rơi cả cái muôi, vội vàng sắp xếp ít đồ để về quê. Vừa xách túi ra cửa, mẹ chồng đã chặn lại, giọng đầy khó chịu:
– Đi đâu mà hớt hải thế?
– Mẹ… mẹ con đang c/ấp cứ/u, con phải về ngay.
Mặt bà sầm xuống:
– Lại về ngoại! Nhà này có việc gì thì chẳng thấy gấp, cứ động tý là lao về bên ấy. Mày xem, tiền nong thì chẳng dư, đi đi về về thế này, rồi lại mang hết của cải về cho nhà ngoại thôi!
………ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Tôi ngước nhìn chồng, mong anh nói một lời nào đó. Nhưng anh vẫn im lặng, ánh mắt lảng tránh. Sự vô tâm của anh như giọt nước tràn ly. Tôi không chịu đựng thêm được nữa, nước mắt trào ra, nghẹn ngào: “Mẹ ơi, con xin phép. Mẹ con đang bệnh nặng, con phải về với mẹ. Tiền bạc con sẽ lo, mẹ không phải lo đâu.” Nói xong, tôi cứ thế đi thẳng, mặc kệ những lời xỉa xói của mẹ chồng vọng lại phía sau.

Về đến bệnh viện, mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy gò, xanh xao. Nhìn thấy tôi, bà gượng cười nhưng nước mắt lại lăn dài. “Sao con lại về giờ này? Con đi đường có mệt không? Mẹ không sao đâu, con đừng lo.” Giọng nói yếu ớt của mẹ khiến trái tim tôi quặn thắt.

Tôi ở lại chăm sóc mẹ suốt một tuần. Trong những ngày ấy, tôi gọi cho chồng nhưng anh không nghe máy, tin nhắn cũng không trả lời. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, liệu có phải mẹ chồng đã nói gì với anh?

Ngày tôi trở lại, bước vào nhà, tôi thấy không khí nặng nề đến lạ. Mẹ chồng và chồng tôi đang ngồi ở phòng khách. Vừa thấy tôi, mẹ chồng liền nói: “Mày còn về làm gì? Chẳng phải mày lo cho mẹ đẻ của mày sao? Vậy thì về hẳn bên đó mà sống, đừng về đây nữa!”

Tôi nhìn chồng, hy vọng anh sẽ nói gì đó. Nhưng anh vẫn im lặng, cúi đầu lướt điện thoại. Cuối cùng, anh cất tiếng: “Anh nghĩ… mình nên chia tay.”

Tôi chết lặng. Tim tôi như bị bóp nghẹt. “Anh nói gì cơ?” tôi run rẩy hỏi lại.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng: “Mẹ anh nói đúng. Em chỉ biết lo cho nhà ngoại, tiền bạc, thời gian, tình cảm đều dành hết cho mẹ em. Anh không muốn sống với một người vợ như thế.”

Tôi không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Suốt những năm làm dâu, tôi luôn cố gắng chu toàn mọi việc, từ việc nhà đến công việc, từ chăm sóc chồng con đến việc đối nhân xử thế. Nhưng giờ đây, tất cả sự hy sinh của tôi lại đổi lấy sự ruồng bỏ.

Tôi nhìn hai người họ, sự thất vọng và đau đớn biến thành sự giải thoát. Có lẽ, tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng tôi có thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Hạnh phúc của tôi không phải do ai đó ban tặng, mà là do chính tôi giành lấy.

Tôi cầm lấy chiếc vali nhỏ, bước ra khỏi căn nhà đã từng là tổ ấm của mình. Ngoài trời, mưa đã tạnh, ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá. Tôi mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ nhõm. Đằng sau cánh cửa kia, có thể họ đang vui mừng vì đã tống khứ được “gánh nặng” là tôi. Nhưng đối với tôi, đó là lúc tôi tìm thấy sự bình yên và tự do của chính mình.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết mới

  • MC Cát Tường sắp s/i/nh con ở tuổi gần 50? Bố đứa trẻ là đại gia đất Vĩnh Long nam diễn viên nổi tiếng
  • Nỗi đau mất chồng còn chưa nguôi, tôi đã phải đối mặt với một cơn ác mộng khi gia đình nội đến gây khó dễ.
  • Chia sẻ bất ngờ của “cô gái võ thuật” MMA “hạ gục” thanh niên xamtr00 ở hầm giữ xe gây “bão mạng”: Một chi tiết đáng chú ý về người gây sự
  • Thấy tôi mua cua về cho nhà ngoại, mẹ chồng liền bóng gió “thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng”, mẹ chồng thì chưa
  • Th//ương bà cụ đi mưa, tỷ phú cho bà đi nhờ, ai ngờ 10 phút sau một điều ki//nh khủ//ng đã xảy ra khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi…

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×