Chồng m;;ất nửa năm tôi cũng định tái giá để có người đỡ đần, thì bỗng một tuần nay, con 4 tu:;ổi cứ đi học về là khoe: ‘Được gặp bố ở trường’. Tôi lé:;n đi theo con thì lạnh hết cả sống lưng khi nhìn thấy…
Chồng tôi m-ất nửa năm, để lại tôi cùng đứa con 4 tuổi bơ vơ. Một mình nuôi con, vừa đi làm vừa chạy vạy cơm áo, có lúc tưởng như gục ngã. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng tính chuyện tái giá, để con có người gọi là “bố” mà nương tựa.
Ấy vậy mà suốt một tuần nay, ngày nào con đi học về cũng lon ton khoe với tôi:
“Mẹ ơi, hôm nay con được gặp bố ở trường. Bố còn xoa đầu, dặn con ngoan nữa!”
Nghe con nói, tôi chỉ biết cười gượng. Tôi nghĩ chắc nó nhớ bố quá nên sinh ảo giác. Nhưng rồi, lời kể của con ngày một chi tiết: từ dáng áo sơ mi trắng, mùi thuốc lá thoang thoảng, đến cả cái cách vỗ vai quen thuộc… tất cả đều giống y hệt người chồng quá cố của tôi.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Sáng hôm sau, tôi quyết định lén theo con đến trường mẫu giáo.
Khoảng gần trưa, khi các bé vừa tan lớp, con gái tôi hớn hở chạy ra ngoài cổng, miệng cười tít mắt:
“Bố ơi!”
Tôi lạnh toát cả sống lưng, tim như ngừng đập.
Tôi run rẩy bước tới, thì đúng lúc đó, trước mặt tôi không phải chồng, mà lại chính là…
…một người đàn ông xa lạ, khoảng ngoài ba mươi tuổi, có gương mặt hiền lành và nụ cười ấm áp. Anh ta đang cúi xuống, xoa đầu con gái tôi với ánh mắt trìu mến.
“Chào chị,” người đàn ông đó lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng, “Em là Mạnh, phụ huynh mới của bé Linh lớp chồi 2. Hôm trước tình cờ gặp bé ở sân trường, bé cứ gọi em là bố, chắc là do em… có nét giống người bố đã khuất của bé.”
Tôi đứng chết lặng, không biết nên vui hay buồn. Hóa ra, tất cả chỉ là sự trùng hợp. Nhưng sao con bé lại có thể nhận nhầm một cách chân thật đến vậy?
“Dạ… chào anh,” tôi lắp bắp đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Cháu nó… chắc là nhớ bố.”
Từ hôm đó, Mạnh thường xuyên trò chuyện và chơi đùa với con gái tôi ở trường. Anh ấy luôn kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện ngây ngô của con bé, và dường như, giữa họ đã hình thành một sự gắn kết đặc biệt.
Một buổi chiều, khi tôi đến đón con, Mạnh ngỏ lời mời tôi cùng đi uống nước. Chúng tôi đã có một buổi trò chuyện rất cởi mở. Tôi biết thêm về hoàn cảnh của anh ấy: cũng một mình nuôi con trai lớn hơn bé nhà tôi một tuổi, vợ anh mất vì bạo bệnh cách đây không lâu.
Chúng tôi có nhiều điểm chung, sự đồng cảm đã kéo hai trái tim cô đơn lại gần nhau hơn. Mạnh không cố gắng thay thế hình ảnh người chồng đã mất trong lòng con gái tôi, nhưng anh mang đến cho con bé sự quan tâm, yêu thương mà nó đã thiếu vắng suốt thời gian qua.
Thời gian trôi đi, con gái tôi vẫn quý mến Mạnh, nhưng nó đã không còn nhầm lẫn anh với bố nữa. Thay vào đó, nó gọi anh là “chú Mạnh” một cách trìu mến. Tôi nhận ra, Mạnh không chỉ mang đến cho con tôi một người bạn, mà còn mang đến cho cả hai mẹ con tôi một chỗ dựa vững chắc.
Về phần mình, sau những tổn thương và mất mát, trái tim tôi tưởng chừng như đã đóng băng. Nhưng sự chân thành, ấm áp của Mạnh đã dần làm tan chảy nó. Tôi nhận ra rằng, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và mình xứng đáng có được hạnh phúc mới.
Một ngày nắng đẹp, Mạnh nắm tay tôi, ngỏ lời:
“Anh biết, không ai có thể thay thế được vị trí của người chồng em trong lòng hai mẹ con. Nhưng anh muốn được cùng em xây dựng một mái ấm mới, cùng em chăm sóc và yêu thương các con. Em đồng ý chứ?”
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Mạnh, tôi không thể kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi gật đầu, khẽ nói:
“Em đồng ý.”
Cuộc đời vốn dĩ đầy những bất ngờ và ngã rẽ. Sau những mất mát, chúng tôi đã tìm thấy nhau, tìm thấy một bến bờ bình yên mới. Con gái tôi có một người “chú” yêu thương, tôi có một người bạn đời để sẻ chia, và cả hai đứa trẻ đều có một gia đình trọn vẹn, dù không phải theo cách mà chúng tôi từng mong đợi. Nhưng có lẽ, đó là định mệnh, là sự sắp đặt của số phận, để những trái tim đồng cảnh ngộ tìm thấy sự an ủi và hạnh phúc bên nhau.