Vợ mất vì đa/u t/im, trong lúc tang gia bối rối chồng để quên điện thoại trong quan tài, nào ngờ nửa đêm…
Anh Minh – người chồng mới mất vợ, ngồi thẫn thờ bên bàn thờ, đôi mắt đỏ hoe. Chị Lan qua đời độ;:t ng:;ột vì một cơn đa/u ti//m. Giữa lúc tang gia bối rối, Minh bận rộn lo liệu mọi thứ, từ việc tiếp khách đến chuẩn bị hậu sự, khiến anh gần như kiệt sức.
Sáng ngày đưa ta//ng, Minh tá hỏa nhận ra chiếc điện thoại của mình không thấy đâu. Anh lục tung mọi ngóc ngách, hỏi hết người thân, nhưng không ai biết. “Chắc mình để quên đâu đó,” anh tự nhủ, cố gắng tập trung vào lễ tang. Qu//an t//ài chị Lan được đóng kín, đưa ra ng/hĩa tran/g. Minh, dù đau đớn, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì con gái.
Đêm đó, khi chỉ còn hai bố con trong căn nhà lạnh lẽo, Minh nhận được một tin nhắn từ số của chính mình: “Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ lừa anh.” Anh sững sờ, mồ hôi lạnh toát ra.
Điện thoại của anh, anh nhớ ra rồi, có lẽ đã vô tình rơi vào quan tài khi anh cúi xuống nhìn vợ lần cuối trước lúc đóng nắp. Nhưng ai đã gửi tin nhắn này? Chị Lan đã qua đời, điều đó không thể nhầm lẫn – bác sĩ đã xác nhận, giấy chứng t//ử đã được cấp…
…Nhưng dòng tin nhắn kia vẫn hiện rõ mồn một trước mắt anh:
“Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ lừa anh.”
Minh run tay, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh vội vàng gọi lại số của mình – chiếc điện thoại mà giờ anh tin chắc… đang nằm trong quan tài, dưới lòng đất lạnh.
Chuông đổ.
Một hồi.
Hai hồi…
Bỗng… có tiếng bắt máy.
Không nói gì. Chỉ là tiếng thở khẽ khàng… nghèn nghẹn… và yếu ớt.
– “Alo? Ai đấy?” – Minh hỏi dồn dập, giọng khàn đặc.
Một tiếng thì thầm vọng lại, rất nhẹ: “Anh… ơi…”
Anh gục xuống, bàn tay run rẩy siết chặt điện thoại. Đó là giọng Lan. Chính là giọng cô – người vợ vừa nằm trong quan tài anh tiễn đi chưa đến 12 tiếng trước.
Anh không thể chịu đựng nổi. Ngay trong đêm, Minh đạp xe đến nghĩa trang, bất chấp trời đang mưa tầm tã. Người quản trang ngủ gật trong phòng bảo vệ giật bắn người khi thấy anh – mặt tái xanh, ướt như chuột lột – đập cửa xin đào lại quan tài ngay lập tức.
Sáng hôm sau, tin lan khắp làng: Minh đào mộ vợ ngay trong đêm.
Cảnh sát được gọi đến. Nhưng khi mở nắp quan tài, tất cả mọi người đều chết lặng.
Chiếc điện thoại vẫn còn nguyên, nằm ở góc trong áo quan. Màn hình sáng – tin nhắn vẫn còn. Nhưng điều khiến người ta kinh hoàng là: thi thể chị Lan có dấu hiệu cử động – móng tay gãy, phần lót trong nắp quan tài bị cào rách toạc. Miệng chị rớm máu.
Bác sĩ pháp y xác nhận: “Người chết do ngạt khí. Không phải vì nhồi máu cơ tim như chẩn đoán ban đầu. Nghĩa là… chị ấy bị chôn khi còn sống.”
Vụ việc gây rúng động. Bệnh viện bị điều tra gắt gao. Hồ sơ bệnh án của chị Lan bị đem ra đối chiếu. Các bác sĩ trực hôm đó bị tạm đình chỉ. Cảnh sát nghi ngờ có sai sót – hoặc cố tình “kết thúc sớm” một ca khó để tránh trách nhiệm, điều từng xảy ra trong vài vụ bê bối y tế trước đó.
Minh, suốt thời gian ấy, sống như người mất hồn. Anh tự dằn vặt, tự hỏi: “Giá như mình để ý hơn… giá như đêm đó đừng đóng nắp quan tài vội… giá như…”
Ngày giỗ đầu của Lan, anh đưa con gái ra mộ, đặt lên tấm bia một bông lan trắng. Cô bé – mới 6 tuổi – ngây thơ hỏi:– “Ba ơi, mẹ gọi con hôm qua. Nói mẹ nhớ con. Sao mẹ biết số con vậy?”
Minh ôm con chặt. Không trả lời.
Một cái chết tưởng như đã an bài. Một chiếc điện thoại vô tình để quên. Một tin nhắn bí ẩn – đã lật lại tất cả.
Có những người ra đi không phải vì số phận, mà vì sai lầm của con người. Và đôi khi, chính những linh hồn oan khuất… sẽ tự lên tiếng để tìm lại công lý.