Năm tôi lên bảy, ba tôi lấy vợ. Mẹ kế tôi tên Hương, mắt sắc lẹm như dao bổ cau. Bà có một đứa con gái tên Hạnh, kém tôi một tuổi. Từ ngày dì về, nhà tôi không còn là tổ ấm nữa.
Mỗi khi ba đi vắng, dì lại thể hiện rõ sự phân biệt đối xử. Một cái kẹo, một chiếc bánh, một món đồ chơi, bao giờ cũng là của Hạnh trước. Quần áo của tôi lúc nào cũng cũ sờn, trong khi Hạnh lúc nào cũng diện những bộ đồ mới, đẹp. Dì nói, “Mày là con trai, mặc sao chẳng được. Hạnh nó là con gái, phải biết làm duyên làm dáng.”
Sự phân biệt đối xử của dì không chỉ dừng lại ở vật chất. Dì thường mắng mỏ tôi vì những lỗi lầm nhỏ nhặt, trong khi Hạnh làm gì cũng được bỏ qua. Nhiều lần tôi hỏi ba sao không bênh tôi, ba chỉ thở dài: “Dì mới về, con chịu khó một chút.” Nhưng sự chịu đựng của tôi có giới hạn.
Năm tôi mười tuổi, sau một trận đòn vô lý từ dì, tôi gom quần áo, sách vở rồi bỏ đi…. Hớn 10 năm sau tôi quay trở về thì… Sao giờ lại thành thế này? Xem tiếp tại bình luận
Năm tôi lên bảy, ba tôi lấy vợ. Mẹ kế tôi tên Hương, mắt sắc lẹm như dao bổ cau. Bà có một đứa con gái tên Hạnh, kém tôi một tuổi. Từ ngày dì về, nhà tôi không còn là tổ ấm nữa.
Mỗi khi ba đi vắng, dì lại thể hiện rõ sự phân biệt đối xử. Một cái kẹo, một chiếc bánh, một món đồ chơi, bao giờ cũng là của Hạnh trước. Quần áo của tôi lúc nào cũng cũ sờn, trong khi Hạnh lúc nào cũng diện những bộ đồ mới, đẹp. Dì nói, “Mày là con trai, mặc sao chẳng được. Hạnh nó là con gái, phải biết làm duyên làm dáng.”
Sự phân biệt đối xử của dì không chỉ dừng lại ở vật chất. Dì thường mắng mỏ tôi vì những lỗi lầm nhỏ nhặt, trong khi Hạnh làm gì cũng được bỏ qua. Nhiều lần tôi hỏi ba sao không bênh tôi, ba chỉ thở dài: “Dì mới về, con chịu khó một chút.” Nhưng sự chịu đựng của tôi có giới hạn.
Năm tôi mười tuổi, sau một trận đòn vô lý từ dì, tôi gom quần áo, sách vở rồi bỏ đi. Ba và dì đã tìm tôi khắp nơi, nhưng tôi không chịu về. Tôi muốn tự mình sống, tự mình lớn, không cần ai phải thương hại.
Hai mươi năm sau, tôi nhận được tin ba qua đời. Tôi quay về nhà, lòng nặng trĩu. Căn nhà cũ vẫn còn đó, nhưng đã bạc màu thời gian. Cảnh vật quen thuộc, nhưng con người thì khác lạ.
Đang định bước vào cổng, tôi nghe tiếng mấy dì, mấy cô hàng xóm xì xào: “Đấy, khổ thân bà Hương. Cả đời cứ nghĩ con bé Hạnh lấy được chồng đại gia, ai dè thằng đấy lừa đảo, nó vơ vét hết tiền bạc rồi bỏ đi. Giờ Hạnh nó phải đi làm công nhân, lương ba cọc ba đồng. Mà bà Hương thì lại còn đi vay nặng lãi để cho con bé làm ăn, giờ vỡ nợ, người ta đến đòi ầm ĩ cả lên.”
Tôi sững sờ. Đứng trước ngôi nhà xưa, tôi bỗng thấy một người phụ nữ gầy gò, tiều tụy đang đứng cãi cọ với một đám người hung hãn. Mái tóc bà rối bời, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sắc lẹm ngày nào giờ đục ngầu, mệt mỏi. Không ai khác, đó chính là dì ghẻ của tôi.
Đám người kia ném vào bà những lời lẽ cay nghiệt: “Bà trả tiền cho tôi, không thì tôi đập phá nhà bà đấy!” Dì run rẩy, nước mắt giàn giụa: “Các người cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ trả mà!”
Cảnh tượng ấy khiến tôi nghẹn lại. Hai mươi năm trước, tôi đã bỏ đi vì không chịu được sự phân biệt đối xử của dì. Giờ đây, tôi quay về, chỉ để thấy những gì tôi căm ghét năm xưa, giờ đã không còn nữa. Bà dì ghẻ quyền lực ngày nào, nay chỉ còn là một người phụ nữ tội nghiệp, bế tắc.
Tôi đã nghĩ, liệu có nên bước vào, hay cứ thế quay lưng bỏ đi? Tôi đã từng căm ghét dì, từng muốn dì phải trả giá cho những gì đã làm với tôi. Nhưng khi đối diện với sự đau khổ thật sự của bà, tôi lại không thấy hả hê, mà chỉ thấy một sự trống rỗng lạ kỳ.
Cuối cùng, tôi quyết định bước vào. Tôi gọi tên dì, bà ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Tôi nói với đám người kia: “Số tiền này, tôi sẽ trả giúp bà ấy.” Dì nhìn tôi, không nói nên lời.
Đêm đó, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau. Dì kể cho tôi nghe về cuộc sống của dì và Hạnh sau khi tôi bỏ đi. Dì hối hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi, nhưng dì không thể quay ngược thời gian. Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện, không phải của một người con riêng với dì ghẻ, mà là của hai con người từng tổn thương.