Tiếng mưa rơi tí tách ngoài ô cửa sổ kính lớn, gõ nhè nhẹ lên lớp vách ngăn vô hình giữa thế giới ngoài kia và căn phòng sang trọng bậc nhất thành phố. Trần Hạo ngồi lặng lẽ trước bàn làm việc, ngón tay khẽ miết lên lớp gỗ mun bóng loáng. Hàng tỷ đồng tài sản, những dự án trải dài khắp châu lục, và cả danh xưng “tỷ phú trẻ” mà người đời vẫn gắn cho anh – tất cả đều không thể lấp đầy khoảng trống mênh mông trong tâm hồn anh lúc này.
Ba năm. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày anh và Lệ Quyên đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn. Ba năm đủ dài để anh xây dựng một đế chế vững chắc hơn, nhưng cũng đủ dài để nhận ra, có những thứ một khi đã mất đi thì vĩnh viễn không thể lấy lại. Khi đó, anh nghĩ mình đã đúng. Anh bận rộn với công việc, với những tham vọng không ngừng nghỉ. Anh tin rằng Lệ Quyên, với tính cách trầm lặng và có phần yếu đuối của cô, không phù hợp với cuộc sống mà anh hướng tới. Anh đã quá vô tâm, hoặc có lẽ, anh đã quá tự cao để nhận ra giá trị thực sự của người phụ nữ ấy. Anh vẫn nhớ như in ánh mắt thất vọng của cô ngày hôm đó, nhưng anh đã vờ như không thấy, vờ như không đau. Anh đã để cô rời đi, với một niềm tin mù quáng rằng mình sẽ nhanh chóng tìm được một ai đó phù hợp hơn, rực rỡ hơn để sánh bước bên cạnh trên đỉnh vinh quang.
Nhưng cuộc đời không vận hành theo suy nghĩ đơn giản của anh. Sau ly hôn, anh lao vào công việc như một con thiêu thân, đạt được những thành công vang dội, nhưng lại cô độc đến cùng cực. Những mối quan hệ xã giao hời hợt, những bữa tiệc xa hoa, những lời khen tặng rỗng tuếch – tất cả chỉ khiến anh cảm thấy trống rỗng hơn. Đôi khi, giữa những đêm khuya thanh vắng, hình ảnh Lệ Quyên lại hiện về trong tâm trí anh, dịu dàng và mong manh như sương khói. Anh tự hỏi cô sống thế nào, có ổn không. Nhưng rồi, lý trí lại kéo anh về thực tại, nhắc nhở anh rằng đó là quá khứ đã khép lại, và anh nên tập trung vào hiện tại, vào tương lai. Anh tin mình đã vượt qua, đã quên đi.
Cho đến một ngày.
Hôm ấy, anh có một buổi gặp mặt đối tác tại một khu phức hợp thương mại mới, nơi có cả khu vui chơi dành cho trẻ em. Sau buổi họp căng thẳng, anh quyết định đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành trước khi quay về với guồng quay công việc. Bước qua khu trò chơi nhỏ, anh chợt khựng lại. Một cô bé đang chạy nhảy hồn nhiên, mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn, lấp lánh như hai viên bi ve. Cô bé ấy… sao lại giống anh đến lạ lùng? Không chỉ một, mà là hai. Một cậu bé khác, gương mặt y hệt, đang loay hoay với chiếc xe đồ chơi. Tim anh đập thình thịch. Một cảm giác quen thuộc đến rợn người len lỏi khắp cơ thể anh.
Anh tiến lại gần hơn, ánh mắt dán chặt vào hai đứa trẻ. Chúng khoảng ba tuổi, lanh lợi và đáng yêu vô cùng. Và khi chúng quay lại, anh gần như đổ gục. Đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy, và cả cái nốt ruồi nhỏ xíu trên thái dương của cậu bé… giống anh như đúc. Giống đến mức không thể nhầm lẫn.
Một bóng người xuất hiện, cúi xuống buộc lại dây giày cho cô bé. Mái tóc dài, làn da trắng ngần, nụ cười dịu dàng… Lệ Quyên.
Anh đứng sững sờ, như bị đóng băng tại chỗ. Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim anh đập dữ dội trong lồng ngực. Lệ Quyên. Và hai đứa trẻ… con của anh?
Lệ Quyên ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào anh. Nụ cười trên môi cô vụt tắt, thay vào đó là vẻ bàng hoàng, kinh ngạc, rồi từ từ chuyển thành một sự lạnh nhạt đến xa lạ. Cô đứng thẳng dậy, nhanh chóng kéo hai đứa trẻ lại gần, như muốn che chở chúng khỏi một mối hiểm nguy nào đó.
“Trần Hạo…” Giọng cô thì thầm, vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác.
Anh bước tới, từng bước chân nặng trịch. “Quyên… Hai đứa trẻ này… là con của ai?” Anh biết câu hỏi đó là thừa thãi. Anh biết rõ đáp án rồi. Nhưng anh vẫn muốn nghe từ chính miệng cô.
Lệ Quyên siết chặt tay hai đứa bé. Đôi mắt cô ánh lên vẻ quyết liệt, một sự kiên cường mà anh chưa từng thấy ở cô. “Không liên quan gì đến anh.”
“Không liên quan sao?” Anh cười khẩy, một nụ cười đầy đau đớn. “Chúng giống tôi như lột. Anh nghĩ tôi mù sao? Sao em lại giấu tôi? Tại sao?” Anh cố gắng kìm nén sự tức giận đang bùng lên trong lòng, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự nghẹn ngào.
Lệ Quyên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cô chất chứa bao nhiêu tủi hờn và cay đắng. “Anh có nhớ ngày chúng ta ly hôn không, Trần Hạo? Anh có nhớ anh đã nói gì với tôi không? Anh nói tôi yếu đuối, không phù hợp với thế giới của anh. Anh nói anh muốn một cuộc sống khác, không có tôi.”
Những lời cô nói như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh. Anh nhớ. Anh nhớ tất cả. Anh đã quá kiêu ngạo, quá tàn nhẫn.
“Lúc đó tôi đang mang thai,” Lệ Quyên tiếp tục, giọng cô run rẩy nhưng đầy kiên định. “Tôi đã định nói với anh. Nhưng nhìn thấy thái độ của anh, nhìn thấy anh vội vàng muốn rũ bỏ tôi, tôi đã nghĩ… anh sẽ không cần tôi, không cần cả đứa con này. Tôi không muốn con tôi sinh ra trong một gia đình không có tình yêu, không có sự chào đón từ người cha. Tôi không muốn con tôi phải chịu đựng những tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng.”
Tim Trần Hạo như bị hàng ngàn mũi kim đâm xuyên. “Em… em nói dối. Sao em có thể nghĩ như vậy? Đó là con của chúng ta!”
“Con của chúng ta?” Lệ Quyên cười lạnh. “Con của chúng ta lúc đó là gì đối với anh, Trần Hạo? Là gánh nặng? Là sự ràng buộc? Hay là một cái cớ để anh càng thêm chán ghét tôi?” Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi đã tự nhủ, dù khó khăn đến mấy, tôi cũng sẽ tự mình nuôi con. Tôi không muốn anh thương hại, không muốn anh làm tròn trách nhiệm chỉ vì nghĩa vụ. Tôi muốn con tôi có một cuộc sống bình yên, không bị xáo trộn bởi những mâu thuẫn của người lớn.”
Hai đứa trẻ nhìn bố mẹ chúng, đôi mắt to tròn ngây thơ. Chúng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, bám chặt vào chân Lệ Quyên.
Trần Hạo quỳ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt Lệ Quyên, ánh mắt anh đầy vẻ van nài và hối lỗi. “Quyên, anh sai rồi. Anh biết anh đã sai. Anh đã quá ngu ngốc, quá ích kỷ. Xin em, cho anh một cơ hội. Cho anh được làm lại. Anh muốn làm một người cha đúng nghĩa. Anh muốn bù đắp cho em và các con.”
Lệ Quyên lùi lại một bước, như muốn tránh khỏi sự tiếp cận của anh. “Làm lại? Bù đắp? Anh nghĩ thời gian có thể quay ngược lại sao, Trần Hạo? Anh nghĩ những vết sẹo trong tim tôi có thể biến mất chỉ bằng vài lời hối lỗi của anh sao?” Cô chỉ tay về phía hai đứa trẻ. “Anh có biết tôi đã vất vả thế nào không? Những đêm con sốt, những lúc con ốm, tôi một mình xoay sở. Anh có biết tôi đã phải làm gì để nuôi chúng khôn lớn không? Anh đã ở đâu trong suốt ba năm qua, khi con anh bắt đầu biết đi, biết nói, biết gọi ‘ba’?”
Những lời nói của Lệ Quyên như những vết cắt sâu vào tâm trí anh. Anh đã bỏ lỡ tất cả. Những bước chân chập chững đầu tiên, những lời nói ngọng nghịu, những nụ cười trong veo. Anh đã bỏ lỡ những khoảnh khắc vô giá, những kỷ niệm mà một người cha không bao giờ muốn bỏ lỡ. Nỗi ân hận cuộn xoáy trong lòng anh, đau đớn đến tận cùng.
“Anh biết… anh đã bỏ lỡ quá nhiều,” Trần Hạo nghẹn ngào. “Nhưng xin em, Quyên. Anh không thể sống thiếu các con được. Anh sẽ làm mọi thứ để em tin anh. Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh đã thay đổi. Chúng ta quay lại đi, Quyên. Anh sẽ cho em và các con một cuộc sống hạnh phúc nhất.”
Lệ Quyên lắc đầu, nước mắt cô đã chảy dài trên má, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết. “Không thể đâu, Trần Hạo. Giữa chúng ta, mọi thứ đã kết thúc rồi. Tôi đã xây dựng lại cuộc sống của mình. Tôi không muốn quay về quá khứ, không muốn lại phải chịu đựng những đau khổ đó một lần nữa. Và tôi cũng không muốn các con phải chứng kiến cảnh cha mẹ chúng không hạnh phúc.”
“Nhưng anh yêu em! Anh vẫn luôn yêu em!” Trần Hạo cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng Lệ Quyên đã né tránh.
“Nếu anh yêu tôi, anh đã không để tôi rời đi dễ dàng như vậy. Nếu anh yêu tôi, anh đã không bao giờ vô tâm đến mức không nhận ra sự tồn tại của con mình.” Giọng cô trầm xuống, đầy vẻ mệt mỏi. “Tôi đã tha thứ cho anh, Trần Hạo. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn mình được bình yên. Nhưng tha thứ không có nghĩa là quay lại. Chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Trần Hạo cảm thấy một sự tuyệt vọng bao trùm lấy anh. Anh đã mất cô. Mất cô mãi mãi. Anh đã tự tay đẩy người phụ nữ mình yêu ra xa, và bây giờ, anh phải trả giá cho sai lầm ấy.
“Vậy… anh có thể gặp các con không?” Anh hỏi, giọng nói khản đặc, yếu ớt. Đó là tia hy vọng cuối cùng của anh.
Lệ Quyên nhìn hai đứa trẻ đang núp sau lưng mình. Cô thở dài. “Anh là cha của chúng. Anh có quyền được gặp con. Nhưng với tư cách là một người cha, chứ không phải là một người chồng.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói kiên quyết. “Anh có thể gặp chúng, nhưng phải tuân theo những điều kiện của tôi. Anh không được làm xáo trộn cuộc sống của chúng. Không được lợi dụng chúng để gây áp lực cho tôi. Và anh… không được nhắc đến chuyện chúng ta từng là vợ chồng trước mặt các con.”
Trần Hạo gật đầu lia lịa, như một người sắp chết đuối vớ được cọng rơm. “Anh đồng ý. Anh đồng ý tất cả. Chỉ cần được ở bên các con.”
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Trần Hạo thay đổi hoàn toàn. Anh vẫn bận rộn với công việc, nhưng tâm trí anh không ngừng hướng về hai đứa con. Anh sắp xếp lại lịch trình, dành thời gian đến thăm chúng đều đặn. Mỗi lần đến, anh đều mang theo những món đồ chơi mà anh đã tự tay lựa chọn, những cuốn sách tranh mà anh đã tìm hiểu kỹ lưỡng.
Lần đầu tiên anh được ôm con vào lòng, một cảm giác ấm áp và thiêng liêng lan tỏa khắp cơ thể anh. Cô bé tên là An Nhiên, và cậu bé tên là Bình Minh. Lệ Quyên đã chọn những cái tên thật đẹp, thật ý nghĩa. An Nhiên hồn nhiên, lanh lợi, luôn miệng hỏi anh đủ thứ chuyện. Bình Minh thì trầm tính hơn, nhưng ánh mắt cậu bé đầy sự tò mò và yêu thương.
Nhưng bên cạnh niềm hạnh phúc được làm cha, Trần Hạo luôn cảm thấy một nỗi đau âm ỉ. Mỗi khi nhìn An Nhiên và Bình Minh cười đùa, anh lại tự trách mình vì đã bỏ lỡ những năm tháng đầu đời quý giá của chúng. Anh không có mặt khi chúng lần đầu tiên biết lẫy, biết bò, biết đi. Anh không nghe được tiếng “ba” đầu tiên của chúng. Anh không thể chia sẻ những niềm vui nho nhỏ, những nỗi lo lắng của Lệ Quyên khi nuôi con.
Anh quan sát Lệ Quyên. Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô một mình chăm sóc hai đứa trẻ, dạy dỗ chúng, chơi đùa cùng chúng. Ánh mắt cô tràn đầy tình yêu thương, nhưng cũng có một sự mệt mỏi ẩn sâu bên trong. Cô không còn là Lệ Quyên yếu đuối, mong manh ngày xưa. Cô là một người mẹ kiên cường, một người phụ nữ độc lập.
Mỗi khi thấy Lệ Quyên cười với các con, hoặc khi cô nhẹ nhàng chỉnh sửa tóc cho An Nhiên, hay kiên nhẫn dạy Bình Minh học bài, tim anh lại nhói lên. Đó là hình ảnh của một gia đình trọn vẹn, nhưng anh lại đứng ngoài. Anh là cha của những đứa trẻ, nhưng anh không phải là người chồng của Lệ Quyên. Anh đã tự tay phá hủy hạnh phúc của mình.
Một buổi chiều nọ, anh đưa các con đến công viên. An Nhiên và Bình Minh chạy nhảy tung tăng, tiếng cười vang vọng khắp không gian. Trần Hạo ngồi trên ghế đá, nhìn theo bóng dáng bé bỏng của các con, lòng anh trĩu nặng. Anh nhớ lại ngày đầu tiên gặp Lệ Quyên, khi cô còn là một cô sinh viên hồn nhiên, ngây thơ. Anh nhớ những giấc mơ mà họ đã cùng nhau xây dựng, những lời hứa hẹn về một gia đình nhỏ. Tất cả đều đã tan biến.
“Ba Hạo ơi, chơi với con đi!” An Nhiên chạy lại, kéo tay anh.
Trần Hạo mỉm cười, cố gắng gạt đi những suy nghĩ u buồn. Anh đứng dậy, cùng các con chơi đùa. Anh dạy Bình Minh đá bóng, cùng An Nhiên xây lâu đài cát. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ những bàn tay nhỏ xíu, những cái ôm chặt của con. Đó là thứ duy nhất còn lại của hạnh phúc mà anh từng có.
Anh đã nhiều lần cố gắng nói chuyện với Lệ Quyên, hy vọng có thể hàn gắn lại vết nứt giữa họ. Nhưng cô luôn giữ một khoảng cách nhất định. Cô tôn trọng anh với tư cách là cha của các con, nhưng không cho phép anh vượt qua ranh giới đó.
“Tôi nghĩ chúng ta nên giữ mọi chuyện đơn giản, Trần Hạo,” cô nói trong một lần gặp mặt, khi anh cố gắng mời cô đi ăn tối. “Các con cần một cuộc sống ổn định. Và tôi cũng vậy. Tôi không muốn chúng phải chứng kiến bất kỳ sự phức tạp nào trong mối quan hệ của chúng ta.”
“Nhưng… chúng ta có thể làm lại mà, Quyên. Anh đã thay đổi. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ nữa.”
Lệ Quyên nhìn anh, ánh mắt cô chất chứa sự mệt mỏi. “Trần Hạo, sự thay đổi của anh bây giờ có ý nghĩa gì? Anh thay đổi vì anh đã nhận ra giá trị của tôi, hay vì anh muốn có các con bên cạnh? Tôi không cần một người đàn ông thay đổi vì hối hận. Tôi cần một người đàn ông yêu thương tôi vô điều kiện, ngay cả khi tôi yếu đuối nhất. Và anh đã không làm được điều đó.”
Cô đứng dậy, giọng nói cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức nặng. “Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi, Trần Hạo. Tôi đã bỏ lỡ việc có một gia đình trọn vẹn, và anh đã bỏ lỡ ba năm đầu đời của con. Đó là những điều không thể bù đắp được.”
Trần Hạo gục đầu. Anh biết cô nói đúng. Những gì đã mất, vĩnh viễn không thể lấy lại. Anh đã có tất cả, nhưng lại đánh mất điều quan trọng nhất. Tiền bạc, danh vọng – tất cả đều trở nên vô nghĩa khi anh không có một gia đình trọn vẹn, không có người phụ nữ mình yêu thương bên cạnh, không thể chứng kiến những khoảnh khắc trưởng thành đầu tiên của con mình.
Anh đã có rất nhiều cơ hội để sửa chữa sai lầm, nhưng anh đã không nắm bắt. Anh đã quá bận rộn với việc xây dựng sự nghiệp, đến nỗi bỏ quên đi chính gia đình của mình. Anh đã quá tự tin vào bản thân, đến nỗi không nhận ra rằng Lệ Quyên, người phụ nữ trầm lặng ấy, lại là viên ngọc quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Thời gian cứ thế trôi đi. An Nhiên và Bình Minh lớn lên từng ngày, thông minh và đáng yêu. Chúng yêu quý anh, gọi anh là “Ba Hạo” một cách tự nhiên. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của chúng đều là niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời anh. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Lệ Quyên khi cô nhìn các con, hoặc ánh mắt cô khi cô nói chuyện với một người bạn nào đó, anh lại cảm thấy một nỗi đau xé lòng. Cô ấy đã hạnh phúc mà không cần anh. Cô ấy đã tìm được sự bình yên trong cuộc sống của riêng mình.
Trần Hạo nhận ra rằng, dù anh có là tỷ phú hay sở hữu cả thế giới, anh cũng không thể mua được thời gian, không thể mua được sự tha thứ trọn vẹn từ Lệ Quyên, và không thể bù đắp được những năm tháng đầu đời mà anh đã bỏ lỡ của các con. Đó là nỗi hối hận lớn nhất trong cuộc đời anh, một nỗi hối hận sẽ theo anh đến hết cuộc đời.
Anh đã học được một bài học đắt giá. Có những sai lầm, dù có nhận ra và hối lỗi đến đâu, cũng không thể sửa chữa được hoàn toàn. Có những mất mát, vĩnh viễn không thể bù đắp được. Anh chỉ có thể chấp nhận, và sống với nó. Anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt nhất có thể, dành trọn tình yêu thương cho An Nhiên và Bình Minh, để bù đắp phần nào cho những gì anh đã bỏ lỡ. Và anh sẽ mãi mãi ghi nhớ Lệ Quyên, người phụ nữ đã dạy anh bài học về tình yêu, sự hy sinh, và nỗi ân hận khôn nguôi.
Tiếng mưa đã tạnh. Ánh trăng yếu ớt lọt qua khe mây, chiếu vào căn phòng. Trần Hạo đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm mơn man thổi qua, mang theo mùi hương của đất trời sau cơn mưa. Anh ngước nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh như những giọt nước mắt. Anh tự hỏi, liệu Lệ Quyên có bao giờ nghĩ về anh không, dù chỉ là một thoáng? Liệu cô có biết, rằng anh đã sống trong nỗi ân hận khôn nguôi?
Anh nhắm mắt lại. Trong tâm trí anh, hiện lên hình ảnh Lệ Quyên cùng hai đứa con, nụ cười rạng rỡ. Đó là hạnh phúc. Một hạnh phúc mà anh đã từng có, nhưng lại đánh mất. Và bây giờ, anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, với một trái tim tan nát và nỗi hối tiếc vô hạn.