
Chặng Đường Đi Tìm Chân Tướng
Tháng Chạp, cái lạnh cắt da cắt thịt của Hà Nội cũng không thể làm nguội đi ngọn lửa quyết tâm trong tôi. Tôi gửi Bo sang nhà ngoại, gói ghém vài bộ quần áo, một ít tiền tiết kiệm và quan trọng hơn cả, là niềm hy vọng mong manh. Tôi bắt đầu từ những nơi Duy từng nhắc đến trong các cuộc gọi, những địa điểm “công tác” mà anh thường viện cớ.
Tôi đi từ Nam ra Bắc, từ những thành phố lớn đến những thị trấn nhỏ. Mỗi nơi đặt chân đến, tôi đều hỏi thăm, tìm kiếm, với một tấm ảnh duy nhất của anh trên tay. Đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc, khi những câu trả lời cứ mãi là “không biết” hoặc những ánh mắt thờ ơ. Nước mắt tôi đã rơi không biết bao nhiêu lần trên những chuyến xe khách đường dài, những đêm trọ lạnh lẽo. Tôi nhớ Bo đến quay quắt, nhớ những bữa cơm nhà, nhớ sự bình yên giả tạo mà tôi từng có.
Cho đến một ngày, khi tôi đến một thị trấn nhỏ ven biển, cách nhà gần hai trăm cây số. Trong một buổi chiều nhá nhem tối, tôi vô tình lướt qua một quán ăn nhỏ, và trái tim tôi như ngừng đập. Qua ô cửa kính mờ hơi nước, tôi thấy anh – Duy. Anh đang cười, một nụ cười rạng rỡ, ôm một đứa bé gái chừng bốn, năm tuổi vào lòng, và bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ, đang ân cần gắp thức ăn cho anh.
Sự Thật Vỡ Òa
Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Mọi nghi ngờ, mọi nỗi lo lắng bấy lâu nay đều vỡ òa thành sự thật phũ phàng. Chồng tôi, người đàn ông tôi tin tưởng, yêu thương, người cha của con trai tôi, đã có một gia đình khác. Một gia đình mà anh đã xây dựng, gìn giữ, trong khi tôi và Bo mòn mỏi chờ đợi.
Tôi đứng lặng như pho tượng, nhìn cảnh tượng hạnh phúc đó, trong khi thế giới của tôi đang sụp đổ. Năm năm. Anh đã có một gia đình khác được năm năm. Tức là ngay sau khi tôi sinh Bo không lâu, khi tôi còn đang vật lộn với những đêm không ngủ, với sự cô đơn và những cuộc gọi ngắn ngủi của anh, anh đã có một cuộc sống khác, trọn vẹn hơn.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Nước mắt chảy dài, mặn chát. Tôi muốn lao vào, muốn hỏi, muốn trách móc, nhưng cơ thể tôi như bị đóng băng. Đứa bé gái ấy, nó có đôi mắt giống hệt anh. Người phụ nữ ấy, cô ấy có nụ cười hạnh phúc mà tôi chưa từng thấy trên môi anh khi ở bên tôi.
Tôi quay lưng bỏ đi, từng bước chân nặng trĩu. Trái tim tôi tan nát, nhưng lại có một sự giải thoát lạ lùng. Cuối cùng thì tôi cũng đã biết được sự thật. Tôi không còn phải sống trong sự ngờ vực, trong những lời hứa hão huyền.
Cuộc Sống Mới Của Mẹ Con Tôi
Trở về nhà, tôi ôm Bo vào lòng, hôn lên mái tóc thơm mùi sữa của con. Tôi nhận ra, thứ duy nhất mà tôi cần bảo vệ, cần yêu thương, chính là sinh linh bé bỏng này. Cuộc sống của mẹ con tôi sẽ bắt đầu lại, không có Duy, không có những lời nói dối, không có những đêm dài chờ đợi.
Tôi quyết định sẽ không đối chất với anh. Sự im lặng của tôi chính là lời tuyên án cho cuộc hôn nhân này. Tôi sẽ ly hôn, để anh được sống cuộc đời mà anh đã chọn, và để tôi được giải thoát. Con trai tôi, Bo, xứng đáng có một người mẹ mạnh mẽ, không phải một người mẹ yếu đuối, đau khổ vì một người đàn ông không xứng đáng.
Tết năm nay, Bo vẫn hỏi “Bố có về không?”. Tôi mỉm cười, ôm con thật chặt và nói: “Bố bận lắm con ạ. Nhưng mẹ và Bo sẽ có một cái Tết thật vui, chỉ hai mẹ con mình thôi. Từ nay, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Tôi biết, con đường phía trước còn nhiều khó khăn. Nhưng tôi tin, với tình yêu dành cho Bo, tôi sẽ vượt qua tất cả. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, để xây dựng một tương lai mới cho hai mẹ con, một tương lai không có bóng dáng của người đàn ông đã từng là cả thế giới của tôi, nhưng giờ đây chỉ còn là một ký ức đau buồn.