Mẹ già 68 tuổi v//ay con trai 1 triệu đồng, con dâu b/ắt viết gi/ấy n/ợ, về nhà mở ra xem, bà ch//ết lặ/ng rồi b/ật kh/óc n/ức n/ở…
Ở tuổi 68, bà Lan sống l/ủi th/ủi trong căn nhà nhỏ ở quê. Từ ngày chồng m/ất, bà quen với cảnh tự mình lo toan tất cả. Thỉnh thoảng, bà bán rau ngoài chợ, kiếm chút tiền để mua gạo và thuố/c me/n. Nhưng sức khỏe yế/u dần, đôi mắt đã mờ, đôi chân ru/n rẩ/y, cuộc sống càng kh/ó kh/ăn.
Tháng đó, bà Lan bị b/ệnh đ/au k/hớp t/ái ph/át, phải mua thu//ốc uống gấp. Tiền trong nhà chỉ còn mấy chục nghìn, bà nghĩ mãi rồi quyết định bắt xe lên nhà con trai cả ở thị trấn để vay tạm 1 triệu đồng.
Bà đến nhà, vừa thấy mẹ, anh Hùng – con trai bà – mừng rỡ:
– Mẹ đến chơi ạ? Sao không báo trước để con về đón?
Bà Lan ng/ại ng/ần:
– Mẹ lên có chút việc thôi… Mẹ muốn vay con ít tiền mua th//uốc, khoảng 1 triệu thôi, khi nào bán lứa gà tới sẽ trả.
Anh Hùng chưa kịp trả lời thì vợ anh – chị Thu – từ trong bếp bước ra. Chị liếc bà, rồi nói thẳng:
– Vay thì phải viết gi/ấy n/ợ cho rõ ràng. Nhà con đâu phải ngân hàng phát tiền không công.
Không khí bỗng chùng xuống. Bà Lan khựng lại, tay r/un r/un. Anh Hùng định can vợ:
– Em nói gì thế, mẹ v/ay thì cần gì giấy tờ…
Chị Thu cắt ngang:
– Không! Em không đồng ý. Không phải lần đầu đâu nhé, nhỡ sau này các anh chị em khác nói mình thiên vị thì sao? Viết giấy va/y cho công bằng, khỏi ai tr/ách m/óc.
Bà Lan nghe xong, tim thắt lại. Bà không ngờ ở tuổi này, muốn vay con trai một ít tiền cũng phải viết giấy. Nhưng nghĩ đến bệ/nh tìn/h, bà cắ/n ră/ng đồng ý. Chị Thu lấy tờ giấy, đẩy sang:
– Mẹ ghi rõ: “Hôm nay, tôi Lan v/ay con trai Hùng số tiền 1 triệu đồng. Hẹn sẽ trả trong vòng 3 tháng.”
Bàn tay nhăn nheo của bà r/un bần bật khi cầm bút. Viết xong, bà lặng lẽ bỏ tờ giấy vào túi áo, nhận tiền rồi xin phép về.
Trên chuyến xe về quê… đọc tiếp dưới bình luận

Trên chuyến xe về quê, bà Lan thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Những hàng cây xanh mướt lướt nhanh qua mắt bà nhưng tâm trí bà lại nặng trĩu. Tờ giấy nợ cộm lên trong túi áo, nặng hơn cả số tiền 1 triệu đồng vừa vay. Về đến nhà, bà chậm rãi mở tờ giấy ra xem lại. Nét chữ run rẩy của bà hiện rõ trên trang giấy trắng. Bỗng nhiên, bà khựng lại ở dòng cuối cùng, phía dưới phần hẹn trả. Có thêm một dòng chữ nhỏ, nét chữ quen thuộc của con trai bà, anh Hùng:
“Mẹ đừng lo lắng, đây chỉ là tờ giấy trắng con ép vợ làm vậy thôi. Con xin lỗi mẹ nhiều. Con đã gửi thêm tiền vào túi áo của mẹ rồi. Mẹ giữ gìn sức khỏe.”
Đọc đến đây, bao nhiêu tủi hờn, thất vọng trong lòng bà Lan tan biến hết. Thay vào đó là một nỗi nghẹn đắng, nước mắt bà chực trào rồi lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà không khóc vì tủi thân nữa, mà khóc vì thương con, thương cho tấm lòng hiếu thảo của con trai bà phải chịu đựng sự chì chiết của vợ. Bà khóc vì xót xa cho mối quan hệ mẹ con thiêng liêng lại phải chịu sự can thiệp, toan tính của người ngoài. Tờ giấy nợ trên tay bà giờ đây không còn là minh chứng cho sự lạnh lùng, mà lại là một lời an ủi ấm áp, một bí mật ngọt ngào giữa hai mẹ con, vượt qua cả sự cay nghiệt của cuộc đời. Bà lặng lẽ lau nước mắt, ôm chặt tờ giấy vào lòng, một giọt nước mắt nữa khẽ rơi xuống, thấm vào trang giấy mỏng…