Ngày cô xách vali trở về nhà mẹ đẻ, làng trên xóm dưới không ai là không biết chuyện. Người ta kháo nhau:
— “Con bé bị chồng đá về rồi đấy, nghe nói ngoại tình bị bắt quả tang.”
— “Ngoại tình là thằng chồng chứ có phải nó đâu. Mà cũng chẳng oan, đàn bà mà biết giữ thì làm sao để chồng đi với đứa khác!”
Người cuối cùng cô trông chờ sẽ bảo vệ mình… lại là người đầu tiên đạp vào lòng tự trọng cô một cú đau điếng.
Mẹ cô, vừa nhìn thấy con gái chưa kịp mở lời, đã quắc mắt:
— “Tao hỏi thật, mày sống làm sao mà chồng mày nó chán đến mức phải ngoại tình hả? Đàn ông nó chán mới đi tìm chỗ khác. Không ai rảnh mà đi phá vỡ hạnh phúc đang êm ấm đâu!”
Từng câu, từng chữ như lưỡi dao cắt vào lòng. Cô nắm chặt quai vali, cổ họng nghẹn lại không nói nổi lời nào.
Ba năm làm vợ, cô nấu nướng, giặt giũ, phụng dưỡng bố mẹ chồng như cha mẹ ruột. Có bầu vẫn cúi người rửa bát, lau nhà. Sinh con xong một mình xoay xở tất cả, chồng cô bận… bận đi công tác với “đồng nghiệp nữ thân thiết”.
Cô từng thấy son môi lạ trên cổ áo, từng thấy tin nhắn mùi mẫn, từng hỏi – từng khóc – từng im lặng. Đáp lại là những lời chối quanh, rồi đến cả lời đe dọa:
— “Em mà còn nói nữa, anh cho mẹ em biết hết mọi chuyện.”
Thế mà hôm nay, mẹ cô biết chuyện thật. Và thay vì dang tay ôm lấy đứa con gái rách nát, bà lại nói:
— “Con gái mẹ không ra gì thì mới bị trả về nơi sản xuất như vậy.”
Trái tim cô, sau bao lần rạn nứt, giờ mới vỡ vụn thật sự. Cô cười nhạt:
— “Nếu con mà có lỗi, thì là lỗi vì đã cố sống tốt. Lỗi vì tin vào gia đình. Lỗi vì tưởng mẹ sẽ hiểu mình…”
Đêm đó, cô rời khỏi căn nhà – nơi từng là tuổi thơ, cũng là nơi kết thúc ảo mộng cuối cùng.
Cô không quay lại. Không phải vì tự ái. Mà vì cô hiểu: Người đàn bà biết đứng lên từ sự phản bội và sự chối bỏ, mới thật sự là người làm chủ cuộc đời mình.
Ba năm sau…
Thôn xóm lại rộ lên một tin mới:
— “Con bé ngày xưa bị chồng đá về kia kìa… giờ đi xe hơi về thăm làng.”
— “Hả? Con Liên á? Trời đất, nó làm gì mà giàu dữ vậy?”
Chiếc xe đen bóng dừng ngay trước cổng nhà mẹ cô – nơi từng không có chỗ cho nước mắt của một đứa con gái bị chồng phản bội.
Cô bước xuống. Mái tóc búi cao gọn gàng, váy trắng tinh giản, khuôn mặt điểm trang nhẹ nhàng nhưng thần thái lạnh lùng, kiêu hãnh. Người mẹ từng đay nghiến cô năm nào đang đứng bần thần bên hiên, tay run run.
— “Con… về đấy à?”
Cô gật đầu, không nở nụ cười. Chỉ đặt túi quà lên bàn, ánh mắt bình thản:
— “Cho mẹ ít thuốc bổ, thấy mấy cô trong viện dưỡng lão nói mẹ hay chóng mặt.”
Mẹ cô ngơ ngác.
— “Viện dưỡng… lão?”
— “Vâng. Con đặt trước rồi. Ở đấy có bác sĩ riêng, bữa ăn đo khẩu phần, mỗi tuần có nhân viên dẫn đi chơi, tập yoga. Mẹ sống ở đây chắc cũng đủ rồi.”
Người mẹ tái mặt.
— “Ý con là… đuổi mẹ đi?”
Cô nhếch mép:
— “Con chỉ trả lại mẹ cách mẹ từng ‘đón’ con về thôi.”
Người đàn ông năm xưa – chồng cũ của cô – giờ đang bán buôn đất cát, mới phá sản sau một phi vụ đầu tư ngớ ngẩn. Vợ mới bỏ đi, để lại hai đứa con nhỏ. Anh ta nghe tin vợ cũ về, không kiềm được lòng, đến tìm gặp.
— “Anh… nhớ em. Anh sai rồi. Mình làm lại từ đầu được không?”
Cô nhìn người từng khiến mình mất hết tự trọng, trái tim lạnh tanh.
— “Anh nhớ tôi hay nhớ cái ghế giám đốc ở công ty tôi?”
Anh ta cúi đầu, im lặng. Cô cười:
— “Không cần xấu hổ. Tôi từng là người bị đuổi như kẻ ăn nhờ. Giờ tôi cũng biết ‘trả về nơi sản xuất’ là thế nào.”
Cô bước đi. Lần này, là chính cô quay lưng. Mỗi bước chân đều vững vàng, không còn níu kéo quá khứ.
Bởi vì người phụ nữ từng bị bỏ lại… có thể ngã, nhưng một khi đứng lên, sẽ khiến cả thế giới phải nhìn theo.
Nếu cậu muốn, tớ có thể viết thêm phần 3 – cuộc sống mới của cô ấy, người đàn ông mới, và cái kết xứng đáng hơn nữa. Viết tiếp không?