Bà Minh là một người phụ nữ phiền bụa sống ở vùng quê yên bình, nơi những mái nhà gạch đỏ nép mình dưới tán cây xanh mát. Ở tuổi 65, bà sống cùng cô con gái út tên Linh và chàng rể tên Tuấn. Linh và Tuấn mới cưới được hơn một năm, và họ chuyển về sống cùng bà Minh để chăm sóc mẹ già. Tuấn là một người đàn ông trầm tính, ít nói nhưng luôn tỏ ra chu đáo và tận tâm. Anh làm việc ở một công ty xây dựng nhỏ ở thị trấn, thường đi sớm về sau, nhưng chưa bao giờ để Linh hay bà Minh phải rên rỉ. Tuy nhiên, có một điều kiện bà Minh luôn cảm thấy khó hiểu: mỗi tối, đúng 10 giờ, Tập lại vào phòng làm việc nhỏ ở góc nhà, khóa cửa lại, và ở đó hàng giờ.
Phòng làm việc vốn là căn phòng cũ của ông Hùng, chồng bà Minh, người đã qua đời cách đây gần mười năm. Căn phòng nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, một chiếc bàn gỗ khô vải, và một kệ sách đầy những cuốn sách kỹ thuật mà ông Hùng từng yêu thích. Từ khi Tuấn lên về, anh xin phép bà Minh được dùng căn phòng này làm nơi làm việc riêng, nói rằng anh cần không gian yên tĩnh để xử lý giấy tờ công ty. Bà Minh nghĩ thầm điều gì, chỉ nghĩ rằng chàng rể cần chút không gian riêng tư, nên vui vẻ đồng ý.
Nhưng tò mò bắt đầu len lỏi trong lòng bà Minh sau vài tháng. Tuấn không chỉ khóa cửa mỗi đêm, mà rất cẩn thận, luôn kiểm tra ổ khóa trước khi đi ngủ. Có lần, Linh vô tình hỏi chồng đang làm gì trong phòng, Tuấn chỉ cười nhẹ, đáp: “Công việc thôi, em đừng lo.” Linh, vốn tính vô tư, suy nghĩ thêm. Nhưng bà Minh thì khác. Bà bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: ánh đèn hắt ra từ khe cửa mỗi đêm, tiếng cô gái giấy thấm soạt, và đôi khi, bà nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, như tiếng thở dài hay tiếng động rất nhẹ, giống như ai đó là dưỡng một mình.
Một buổi tối, khi đồng hồ điểm 10 giờ, quay lại phòng và khóa cửa như thường lệ. Bà Minh, đang ngồi đan len ở phòng khách, không kìm được tò mò. Bà dậy, bước nhẹ nhàng đến trước cửa phòng. Qua khe cửa, bà thấy ánh sáng vàng ấm áp từ Chiếc đèn bàn cũ kỹ hắt ra. Bà áp tai vào cửa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng Mông giấy đều đặn. Tìm kiếm hóa thành lo lắng. “Liệu Tuấn đang làm gì mờ ám?” bà tự hỏi. Dù bà luôn tin tưởng chàng rể, nhưng sự ẩn giấu này khiến bà không khỏi nghi ngờ. Bà quyết định phải tìm cách vào phòng để xem Tuấn đang làm gì.
Đêm hôm sau, bà Minh sinh lấy chìa khóa dự phòng của căn phòng, vốn được cửa hàng kỹ thuật trong ngăn kéo tủ bếp. Khi Tuấn vào phòng và khóa cửa, bà chờ thêm một lúc cho đến khi Linh đã lên phòng ngủ. Tim bà đập thình thịch, cảm giác như đang làm điều gì sai trái. Nhưng bà tự nhủ, bà chỉ muốn bảo vệ con gái, bảo vệ gia đình này. Với bàn tay chạy chạy, bà tra vào ổ khóa, xoay nhẹ. Cánh cửa mở ra không có một tiếng động nào.
Cảnh báo bên trong sáng tạo bà Minh đứng yên. Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế bành cũ, giảm hơi còng, tay cầm một cuốn sổ tay cũ kỹ. Trên bàn là một chiếc máy ghi âm nhỏ, đang phát ra giọng nói trầm ấm, quen thuộc với đau lòng. Đó là giọng của ông Hùng, chồng bà. Chú ý lắng nghe, mời ghi chép những gì vào sổ. Trên bàn, ngoài cuốn sổ, còn có một chiếc vuốt thư tay, những tấm ảnh cũ, và một chiếc hộp gỗ nhỏ mà bà Minh nhận ra ngay – đó là chiếc nhẫn ông Hùng từng dùng để lưu giữ những kỷ vật quý giá nhất của mình.
Bà Minh không được kìm, nước mắt lăn dài trên má. Bà bước vào phòng, giọng ngọt ngào: “Tuấn… con đang làm gì vậy? Sao… sao con lại có những thứ này?”
Tuấn giật mình, quay lại nhìn bà Minh. Anh không giận dữ dữ dội hay bối rối, chỉ yên tĩnh đặt cuốn sổ xuống bàn, đôi mắt ánh sáng lên chân thành. “Mẹ… con xin lỗi vì đã không nói với mẹ sớm hơn,” anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. “Con không muốn mẹ hay Linh phải buồn. Nhưng con nghĩ… đã đến lúc mẹ nên biết.”
Tuấn kể rằng, cách đây vài năm, khi anh còn làm việc ở một công trình gần nhà, anh tình cờ gặp ông Hùng trong một lần ông đến kiểm tra công trình với vai trò kỹ sư tư vấn. Ông Hùng đã rất ấn tượng với sự chăm chỉ và thông minh của Tuấn, và hai người trở thành bạn tâm giao dù cách biệt tuổi tác. Ông Hùng thường chia sẻ với Tuấn về gia đình, về bà Minh, về Linh, và về những ước mơ ông chưa kịp thực hiện. Một trong những ước mơ đó là viết một cuốn sách về kỹ thuật xây dựng, nhưng không phải kiểu sách khô khan, mà là một cuốn sách truyền cảm hứng, kể câu chuyện về những con người đứng sau những công trình vĩ đại.
Khi ông Hùng qua đời đột ngột vì một cơn đau tim, Tuấn cảm thấy như mất đi một người thầy, một người cha. Ông Hùng đã để lại cho Tuấn một chiếc hộp gỗ, trong đó là những bản thảo, ghi chú, và cả những đoạn ghi âm ông từng thực hiện để chuẩn bị cho cuốn sách. Tuấn hứa với ông Hùng rằng anh sẽ hoàn thành cuốn sách này, như một cách để tri ân người thầy đã dẫn dắt anh.
Nhưng điều khiến bà Minh bật khóc không chỉ là câu chuyện về cuốn sách. Tuấn tiết lộ rằng, trong những ghi âm của ông Hùng, có những đoạn ông nói về tình yêu dành cho bà Minh và Linh. Ông kể về những ngày tháng hạnh phúc bên gia đình, về những lần ông lặng lẽ ngắm bà Minh nấu ăn trong bếp, về cách Linh cười rạng rỡ khi còn bé. Những đoạn ghi âm ấy không chỉ là tư liệu cho cuốn sách, mà còn là những lời nhắn nhủ ông Hùng muốn gửi lại cho gia đình, nhưng chưa kịp nói.
“Con ngồi đây mỗi đêm,” Tuấn nói, “để nghe lại những gì bác Hùng nói, để viết lại những câu chuyện của bác, và để cảm nhận bác vẫn còn ở đây, với mẹ và Linh. Con không muốn mẹ buồn, nhưng con nghĩ… mẹ xứng đáng được nghe những lời này.”
Bà Minh ngồi xuống ghế, đôi tay run run chạm vào chiếc hộp gỗ. Tuấn mở máy ghi âm, và giọng ông Hùng vang lên, như thể ông đang ngồi ngay đó, kể lại những kỷ niệm cũ. Bà Minh khóc nức nở, nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm vui xen lẫn nỗi đau. Bà nhận ra rằng, qua Tuấn, chồng bà vẫn đang sống, vẫn đang gửi gắm tình yêu của ông đến gia đình.
Cú twist bất ngờ đến khi Tuấn tiết lộ thêm một bí mật. Anh không chỉ đang hoàn thành cuốn sách của ông Hùng, mà còn âm thầm lập một quỹ học bổng mang tên ông, dành cho những sinh viên kỹ thuật có hoàn cảnh khó khăn. Tất cả số tiền tiết kiệm mà anh dành dụm được từ công việc, anh đều để dành cho quỹ này. “Con muốn tên của bác Hùng không chỉ sống trong gia đình mình, mà còn trong lòng những người trẻ khác,” Tuấn nói.
Từ đêm đó, bà Minh không còn tò mò về căn phòng khóa kín nữa. Thay vào đó, bà bắt đầu tham gia cùng Tuấn, giúp anh chỉnh sửa bản thảo, kể lại những câu chuyện về ông Hùng mà chỉ bà biết. Linh, khi biết được sự thật, cũng không kìm được nước mắt. Cô ôm chặt lấy chồng, cảm nhận rõ hơn bao giờ hết tình yêu và sự tận tâm của anh.
Cuốn sách của ông Hùng, với sự giúp đỡ sức lực của Tuấn và bà Minh, cuối cùng cũng được xuất bản. Nó không chỉ là một cuốn sách kỹ thuật mà còn là một câu chuyện về tình yêu, sự cống hiến và những di sản không bao giờ phai mờ. Đêm ra mắt sách, bà Minh đứng trước đám đông đông, kể về chồng mình, về chàng rể, và về cách họ đã cùng nhau giữ ngọn lửa của ông Hùng mãi cháy.