“Anh vào được, nhưng đừng mong con lại gọi anh là ba ngay được. Ba là người để dựa vào, không phải để biến mất khi cần nhất.”

Hùng cúi đầu. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh con. Bin ngẩng lên, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Ba… ba có đi chơi nữa không?”

Không phải oán trách. Chỉ là một câu hỏi rất thật – rất đau.

Hùng bật khóc. Lần đầu tiên, Lệ thấy người đàn ông từng khiến mẹ con chị khốn khổ lại yếu đuối đến vậy. Nhưng chị không mềm lòng – vì sự yếu đuối không bao giờ thay được trách nhiệm.

Sau hôm đó, Hùng bắt đầu cố gắng: anh xin việc làm phụ hồ ở công trình gần đó, cuối tuần ghé thăm con, mang đến vài món đồ chơi nhỏ. Không nói nhiều, không đòi hỏi. Nhưng Lệ giữ khoảng cách rõ ràng. Chị không cấm cản con gặp cha, nhưng cũng không để mình bị tổn thương lần nữa.

Một lần, chị tâm sự với chị Nhàn:

“Người ta tưởng em làm thế để trả đũa. Nhưng thật ra, em chỉ muốn con em nhìn thấy một người mẹ không chấp nhận bị xem thường. Em không muốn nó lớn lên nghĩ rằng tình yêu phải kèm theo sự cam chịu.”

Hai năm trôi qua.

Bin nay đã 8 tuổi, khỏe mạnh, học giỏi. Mái tóc chị Lệ bắt đầu điểm bạc, nhưng nụ cười thì rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Tiệm làm tóc nhỏ tại nhà chị nay đã trở thành một cửa tiệm khang trang nhờ vay vốn khởi nghiệp từ một chương trình của phường. Lệ còn dạy thêm vài cô gái trẻ trong khu, những người từng trải qua cảnh đơn thân, mất chồng, hay khốn khó.

Chị không dạy họ nghề trước – mà dạy họ một điều khác:

“Đừng để sự thiếu thốn làm mình hèn yếu. Phụ nữ có thể tự đứng dậy. Nhưng phải tin rằng mình xứng đáng với điều tốt hơn.”

Vào một chiều cuối năm, trường của bé Bin tổ chức buổi họp phụ huynh. Cô giáo hỏi ai sẽ đại diện gia đình để phát biểu cảm tưởng. Nhiều đứa trẻ gọi cha lên – Bin thì chỉ nắm tay mẹ, kéo lên bục:

“Con muốn mẹ nói, vì mẹ là cả ba và mẹ của con.”

Cả hội trường vỗ tay. Lệ bật khóc, lần đầu sau nhiều năm.

Sau buổi đó, chị về, lấy ra một lá đơn. Không phải đơn ly hôn – vì chị đã nộp từ năm ngoái – mà là một bản ghi chú ngắn, chị gửi cho Hùng cùng lời dặn:

“Nếu anh thực sự muốn làm lại, hãy làm lại với tư cách một người cha – chứ không phải một người chồng. Vì phần của em – em đã sống đủ cho hai người rồi.”

Người mẹ ấy đã không chọn sự trả thù. Chị chọn giáo dục con bằng chính lòng kiên cường, sự tử tế và phẩm giá.

Và trong cái hành lang bệnh viện năm nào, nơi từng vang lên đoạn clip đau đớn nhất đời, hôm nay người ta kể lại về chị như một người phụ nữ đã trả đũa bằng cách… sống tốt hơn.