Tôi tên là Phong, năm nay 35 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ thuộc miền Trung Việt Nam. Ba năm trước, tôi đã mất đi người vợ yêu quý của mình, Lan, trong một dịch vụ tai nạn xe máy trên đường đi làm về. Lan ra đi khi mới 28 tuổi, để lại cho tôi nỗi đau không thể nguôi ngoai. Chúng tôi chưa có, nhưng tình yêu của chúng tôi đậm đến mức tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài cô ấy.
Sau khi Lan mất, tôi quyết định không tái sinh, dù gia đình và bạn bè Khuyên tôi nên tìm một người khác để chia sẻ cuộc sống. Tôi cảm thấy mình vẫn còn trách nhiệm với bố mẹ vợ, những người đã coi tôi như con lòng từ khi tôi và Lan cưới nhau. Bố mẹ Lan chỉ có mỗi Lan là con gái duy nhất, nên khi cô ấy mất, hai người gần như suy trầm. Nhìn thấy họ ngày càng già yếu, tôi không đành lòng rời đi. Tôi ở lại, chăm sóc bố mẹ vợ như cách tôi đã hứa với Lan khi cô còn sống: “Anh sẽ luôn ở bên em và gia đình em, dù có chuyện gì xảy ra.”
Ba năm trôi qua, tôi sống một cuộc đời Yên tĩnh. Ban ngày, tôi làm việc ở mộc mộc trong làng, tối về lại lo cơm nước, chăm sóc bố mẹ vợ. Dù cuộc sống không còn niềm vui như trước, tôi vẫn cố gắng vì tình nghĩa. Đến ngày giỗ thứ ba của Lan, tôi chuẩn bị mọi thứ chug như mọi năm: bàn thờ được lau sạch sẽ, mâm cỗ đầy đủ, và tôi mời họ hàng đến hoa thơm tưởng nhớ.
Buổi lễ diễn ra trong trang không khí nguy hiểm. Bố Lan, ông Tâm, ngồi bên bàn thờ, mắt đỏ hoe khi nhắc về con gái. Mẹ Lan, bà Hạnh, thì không kìm được nước mắt, ôm di ảnh của Lan mà khóc đòi phóng to. Tôi đứng bên cạnh, cố gắng an ủi hai người, dù vui lòng tôi cũng đau như cắt. Đúng lúc đó, một người phụ nữ lạ mặt bước vào nhà.
Người phụ nữ ấy khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc áo dài trắng, mặt nhạt nhạt nhưng có nét gì đó rất quen thuộc. Cô bước vào, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn lên bàn thờ, nơi hình ảnh của Lan đang được đặt. Tôi chưa đáp câu hỏi cô ấy là ai thì bà Hạnh hào hùng lên: “Lan… Lan con ơi!” Rồi bà ngã khuỵu xuống, bất tỉnh. Ông Tâm cũng trầm, tay run run chỉ vào người phụ nữ, miệng gắn bắp: “Con… con là ai? Sao lại giống Lan của bố thế này?” Ông vừa phải trả lời thì cũng trầm cảm.
Cả nhà loạn loạn. Tôi đang chạy đến đỡ bố mẹ vợ, trong khi họ hàng xúm lại, vừa lo lắng vừa tò mò nhìn người phụ nữ lạ. Tôi quay sang cô ấy, giọng chạy: “Cô là ai? Sao lại đến đây?” Người phụ nữ nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ, rồi đáp: “Tôi tên là Linh. Tôi… tôi là chị gái song sinh của Lan.”
Tôi ổn định. Lan chưa bao giờ nói với tôi rằng cô ấy có chị em song sinh. Bố mẹ Lan cũng chưa từng đến. Linh ngồi xuống, giọng nói ngọt ngào kể lại câu chuyện mà không ai ngờ tới. Hóa ra, Lan và Linh là chị em song sinh, nhưng ngay từ khi sinh ra, gia đình đã gặp khó khăn. Bố mẹ Lan quá nghèo, không thể nuôi cùng lúc hai con, nên đã gửi Linh cho một gia đình khác nhận nuôi. Linh lớn lên ở một tỉnh khác, chưa biết chuyện gia đình hoàng gia của mình. Mãi đến đây, khi mẹ nuôi của Linh qua đời, bà mới tiết lộ sự thật. Linh bắt đầu tìm kiếm gia đình long, và qua nhiều nỗ lực, cô phát hiện ra Lan – nhưng cũng biết rằng Lan đã mất cách đây ba năm.
Linh quyết định xác định ngày chính xác của Lan để gặp bố mẹ lòng lần đầu tiên. Cô không ngờ rằng sự xuất hiện của mình lại gây ra cú sốc lớn đến vậy. Gương mặt của Linh giống Lan đến từng chi tiết, từ đôi mắt, cái mũi, đến nụ cười – tất cả như một phiên bản động động của Lan. Khi bố mẹ Lan tỉnh lại, họ ôm lấy Linh, nô nức phóng. Bà Hạnh Phúc ngọt ngào: “Con ơi, mẹ xin lỗi… Mẹ đã bỏ rơi con… Mẹ không ngờ còn có ngày được gặp lại con.” Ông Tâm cũng không được kìm nước mắt, nắm tay Linh thật chặt, như sợ cô sẽ biến mất.
Tôi đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy, xin vui lòng vừa đau vừa áp dụng. Dù Lan đã ra đi, nhưng sự xuất hiện của Linh như mang lại một tia hy vọng cho gia đình. Linh quyết định ở lại làng một thời gian để gần gũi với bố mẹ. Dần dần, cô trở thành thành căn cứ tinh thần cho ông bà, và cả cho tôi. Chúng tôi không bao giờ có thể thay thế Lan, nhưng sự hiện diện của Linh đã giúp chữa lành mọi nỗi đau của cả gia đình.
Câu chuyện về Linh và Lan lan khắp làng, tạo ai cũng xúc động. Cuộc đời đôi khi có những điều bất ngờ không thể xảy ra trước đó, và đôi khi, chính những nỗi đau lại mở ra cánh cửa hy vọng. Với tôi, dù Lan không còn nữa, tôi vẫn giữ lời hứa, tiếp tục ở bên chăm chăm bố mẹ vợ – giờ đây, cùng với Linh, người chị em song sinh mà Lan để lại như một món quà định mệnh.