Ở vùng đất trù phú ven sông Hồng, có một vị đại gia nổi tiếng tên là ông Thành, 45 tuổi, giàu có nhất vùng. Ông sở hữu hàng chục hecta đất trồng cây ăn quả, một nhà máy chế biến nông sản lớn, và cả một chuỗi nhà hàng sang trọng ở thành phố. Dù giàu có, ông Thành lại sống độc thân, chưa từng lấy vợ, cũng không có con. Người ta đồn rằng ông từng có một mối tình sâu đậm thời trẻ, nhưng vì một lý do nào đó, mối tình ấy tan vỡ, khiến ông không còn muốn mở lòng với ai nữa. Ông sống trong một căn biệt thự rộng lớn, nhưng lúc nào cũng vắng vẻ, chỉ có vài người giúp việc ra vào.
Một buổi chiều muộn, khi ông Thành đang lái chiếc xe hơi sang trọng đi qua khu chợ xã, ông bỗng dừng lại khi nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông không thể rời mắt. Dưới gốc cây bàng già, một người phụ nữ gầy gò, quần áo rách rưới, đang ngồi bệt trên manh chiếu cũ, bên cạnh là một cô bé chừng 5 tuổi, gầy nhom, tóc rối bù. Người phụ nữ ôm con, ánh mắt buồn bã, trước mặt là một chiếc bát nhựa cũ kỹ với vài đồng tiền lẻ. Đám đông qua lại, nhưng chẳng ai để ý đến hai mẹ con.
Ông Thành không hiểu sao lòng mình bỗng trỗi dậy một cảm giác khó tả. Ông bước xuống xe, tiến lại gần, và hỏi: “Hai mẹ con làm gì ở đây? Sao lại ngồi đây thế này?” Người phụ nữ ngẩng đầu lên, giọng yếu ớt: “Dạ, chúng tôi không có nhà, không có gì ăn, nên phải đi xin. Mong ông thương tình cho ít tiền để mẹ con tôi mua cái bánh.” Cô bé bên cạnh nhìn ông Thành, đôi mắt to tròn nhưng đầy vẻ đói khát, lí nhí: “Cháu đói lắm ạ…”
Không hiểu sao, nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ, ông Thành cảm thấy một cảm giác quen thuộc đến lạ. Ông không do dự, nói ngay: “Đừng xin nữa. Hai mẹ con lên xe, tôi đưa về nhà. Tôi sẽ cho ăn uống no say, không phải lo đói nữa.” Người phụ nữ sững sờ, ngập ngừng: “Dạ, nhưng… chúng tôi bẩn thỉu thế này, làm sao dám vào nhà ông?” Ông Thành cười hiền: “Không sao, tôi không để ý đâu. Lên xe đi.”
Hai mẹ con được ông Thành đưa về căn biệt thự sang trọng. Người giúp việc trong nhà thấy ông dẫn về hai người ăn xin, ai cũng ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi. Ông Thành bảo họ chuẩn bị một bữa ăn thật ngon, tắm rửa sạch sẽ cho hai mẹ con, và lấy quần áo mới cho họ mặc. Người phụ nữ và cô bé được tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, trông khác hẳn. Cô bé, sau khi được ăn no, cười rạng rỡ, líu lo cảm ơn ông: “Cháu cảm ơn ông! Cháu no lắm ạ!”
Ông Thành ngồi đối diện, nhìn hai mẹ con ăn uống, lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp mà đã lâu lắm ông không cảm nhận được. Khi họ đã ăn xong, ông mới nhẹ nhàng hỏi: “Chị tên gì? Sao lại ra nông nỗi này?” Người phụ nữ cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Dạ, tôi tên là Hiền. Đây là con gái tôi, bé Thảo. Chồng tôi mất sớm, tôi không có nghề nghiệp, lại không có người thân, nên phải đi ăn xin để sống qua ngày.”
Nghe cái tên “Hiền”, ông Thành bỗng giật mình. Một ký ức từ hơn 20 năm trước ùa về trong tâm trí ông. Hiền… cái tên ấy, giọng nói ấy, và cả đôi mắt buồn bã ấy… Ông lờ mờ nhận ra, người phụ nữ trước mặt chính là Hiền – cô gái mà ông từng yêu say đắm thời trẻ, người mà ông đã thề sẽ cưới làm vợ, nhưng cuối cùng lại để mất vì một hiểu lầm đau đớn.
Hơn 20 năm trước, ông Thành và Hiền là một cặp đôi nổi tiếng trong làng. Ông Thành khi ấy chỉ là một chàng trai nghèo, làm thuê cho một trang trại, còn Hiền là cô gái xinh đẹp, hiền lành, con nhà nông. Hai người yêu nhau thắm thiết, đã tính đến chuyện cưới xin. Nhưng rồi, một biến cố xảy ra. Gia đình Hiền bị người ta vu oan rằng Hiền có quan hệ với một người đàn ông khác. Ông Thành, vì quá ghen tuông và tự ái, đã không nghe Hiền giải thích, mà thẳng thừng chia tay. Hiền đau khổ, bỏ làng đi, và từ đó, ông Thành không còn tin tức gì về cô.
Sau này, ông Thành làm ăn phát đạt, trở thành đại gia, nhưng ông không bao giờ quên Hiền. Ông từng tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng không có kết quả. Ông nghĩ rằng Hiền đã có cuộc sống mới, có gia đình mới, nên dần từ bỏ ý định tìm kiếm. Nhưng giờ đây, người phụ nữ trước mặt ông, dù tiều tụy và già đi nhiều, vẫn mang những nét quen thuộc mà ông không thể nhầm lẫn.
Ông Thành run run hỏi: “Hiền… có phải Hiền ở làng Đông không? Hiền từng… từng quen một thằng Thành, đúng không?” Hiền nghe xong, sững sờ, nước mắt bỗng trào ra. Cô gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Anh… anh là Thành? Trời ơi, sao lại trùng hợp thế này? Tôi không dám nghĩ sẽ gặp lại anh…”
Hiền kể rằng, sau khi chia tay ông Thành, cô bỏ làng đi, lang thang khắp nơi, rồi lấy một người đàn ông khác. Nhưng người đàn ông đó nghiện ngập, thường xuyên đánh đập cô. Khi cô sinh bé Thảo, ông ta bỏ đi, để lại hai mẹ con bơ vơ. Hiền không còn nơi nào để nương tựa, đành đi ăn xin để nuôi con. Cô không ngờ rằng, một ngày nào đó, cô lại gặp lại ông Thành – người đàn ông mà cô từng yêu hơn cả mạng sống.
Ông Thành nghe xong, lòng đau như cắt. Ông quỳ xuống trước mặt Hiền, nước mắt lăn dài: “Hiền, anh sai rồi! Hồi đó anh ghen tuông mù quáng, không nghe em giải thích. Nếu anh không bỏ em, em đã không phải khổ thế này. Anh xin lỗi… Anh xin lỗi em và con!” Hiền cũng khóc, nhưng cô lắc đầu: “Thôi, chuyện đã qua rồi. Tôi không trách anh. Gặp lại anh thế này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Từ hôm đó, ông Thành quyết định chuộc lại lỗi lầm của mình. Ông nhận Hiền và bé Thảo làm người thân, cho hai mẹ con ở lại biệt thự, lo cho bé Thảo đi học, và chăm sóc Hiền như một người tri kỷ. Dù không thể quay lại như xưa, ông Thành thề sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp cho Hiền và con gái cô. Câu chuyện về ông đại gia và hai mẹ con ăn xin nhanh chóng lan khắp vùng, trở thành một bài học về tình yêu, sự tha thứ, và những cơ hội thứ hai mà cuộc đời ban tặng.