Trong một làng quê yên bình, tôi và em dâu cùng về làm dâu một nhà vào cùng năm. Hôn lễ của tôi diễn ra vào mùa thu, với sính lễ nhà chồng mang đến là mười triệu đồng cùng vài lễ vật truyền thống. Tôi bước vào cuộc sống mới với niềm hy vọng về một gia đình hạnh phúc. Một tháng sau, em dâu tôi – người lấy anh trai chồng – cũng về nhà chồng. Tôi ngỡ ngàng khi biết sính lễ của em ấy lên đến năm mươi triệu đồng, nhiều hơn tôi tới bốn mươi triệu.
Lòng tự trọng trong tôi trỗi dậy, cảm giác bất công ngày một lớn. Một buổi chiều, khi mẹ chồng đang ngồi pha trà, tôi khẽ hỏi:
- “Mẹ ơi, con với em dâu cùng năm về làm dâu, sao sính lễ của con lại ít hơn em ấy bốn mươi triệu vậy?”
Mẹ chồng đặt chén trà xuống, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Thay vì giải thích, bà đứng dậy, quát lớn:
- “Một đứa đẻ không nổi con trai thì đáng giá bao nhiêu? Em dâu mày đã sinh cho nhà này một thằng cu, còn mày chỉ đẻ toàn con gái! Bốn mươi triệu đó là để bù cho sự vô dụng của mày!”
Lời nói như ngọn roi quất vào tim tôi. Tôi chết lặng, nước mắt trào ra. Hai cô con gái bé nhỏ của tôi, những đứa trẻ tôi yêu thương và chăm sóc từng ngày, bỗng bị xem nhẹ chỉ vì giới tính. Những tháng ngày mang thai, sinh nở vất vả của tôi dường như chẳng có giá trị trong mắt bà.
Đêm đó, chồng tôi về, thấy tôi khóc, anh nhẹ nhàng hỏi han. Tôi kể lại tất cả. Anh im lặng một lúc, rồi nắm tay tôi, nói:
- “Anh không quan tâm sính lễ bao nhiêu, cũng chẳng để tâm con trai hay con gái. Anh chỉ cần gia đình mình hạnh phúc. Mẹ nói vậy, nhưng anh tin giá trị của em không nằm ở lời bà.”
Từ hôm đó, chồng tôi âm thầm làm việc, dành dụm để chúng tôi có một tổ ấm riêng. Một năm sau, chúng tôi dọn ra ở riêng. Hai cô con gái của tôi lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn, và được chồng yêu thương hết lòng. Dù vết thương từ lời mắng chửi vẫn còn, tôi học cách buông bỏ, sống vì gia đình nhỏ của mình. Còn em dâu, dù sính lễ cao hơn, thường chia sẻ với tôi về áp lực phải sinh thêm con trai, điều mà tôi đã thoát khỏi nhờ quyết định dọn ra.
Cuộc đời dạy tôi rằng, giá trị của một người không được định đoạt bởi lời nói của người khác, mà bởi tình yêu và nỗ lực của chính mình.