Tôi đứng trước ngôi mộ của Linh, vợ cũ của tôi, trong cái se lạnh của buổi chiều tà. Gần một năm kể từ ngày cô ấy ra đi vì tai nạn, tôi vẫn không thể nguôi ngoai cảm giác trống rỗng. Mai là ngày cưới của tôi với Hà – người con gái dịu dàng đã giúp tôi vượt qua những tháng ngày tăm tối. Trước khi bắt đầu một hành trình mới, tôi muốn đến đây, cùng Hà, để lau dọn và nói lời tạm biệt với Linh.
Hà cẩn thận đặt bó hoa cúc trắng xuống, tay cô nhẹ nhàng lau sạch bụi trên bia đá. “Chị Linh chắc sẽ rất vui khi thấy anh tìm được hạnh phúc mới,” cô nói, giọng ấm áp. Tôi chỉ gật đầu, lòng nặng trĩu. Những kỷ niệm với Linh như cuốn phim cũ, cứ tua đi tua lại trong đầu.
Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng xào xạc từ lùm cây gần đó. Tôi ngoảnh lại, thấy một cô gái trẻ đứng cách đó không xa. Cô ấy xinh đẹp lạ thường, mái tóc dài đen nhánh dính bết vào khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo ướt sũng nước, như vừa ngâm mình dưới sông. Đôi mắt cô nhìn tôi, sâu thẳm, như muốn nói điều gì đó.
“Chào cô… cô ổn chứ?” Tôi lên tiếng, bước lại gần. Hà cũng ngừng lau mộ, ngước lên nhìn.
Cô gái không trả lời, chỉ run rẩy. Nhìn cô ấy trong tình trạng đó, tôi không đành lòng. “Cô bị ngã xuống nước à? Nhà tôi gần đây, hay là cô đi theo tôi, thay đồ khô kẻo cảm lạnh.”
Hà nắm tay tôi, ánh mắt lo lắng. “Anh… hay là gọi ai đó giúp cô ấy? Chúng ta không biết cô ấy là ai…”
“Không sao đâu, em. Nhìn cô ấy tội lắm,” tôi trấn an, dù chính tôi cũng thấy có gì đó kỳ lạ. Cô gái gật đầu yếu ớt, rồi lặng lẽ đi theo chúng tôi.
Về đến nhà, tôi đưa cô gái một bộ quần áo cũ của Linh mà tôi vẫn giữ lại. Cô ấy vào phòng tắm thay đồ, còn tôi và Hà ngồi ở phòng khách, không ai nói gì. Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong tôi.
Một lúc sau, cô gái bước ra. Bộ đồ của Linh vừa khít với cô, như thể nó được may riêng vậy. Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười nhạt. “Cảm ơn anh… và chị,” cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. Có gì đó trong giọng nói ấy làm tôi rùng mình.
Hà đứng dậy, cố nở nụ cười. “Cô tên gì? Có cần chúng tôi gọi ai đến đón không?”
Cô gái không trả lời ngay. Cô bước đến chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nơi tôi vẫn để khung ảnh cưới của tôi và Linh. Cô chạm nhẹ vào khung ảnh, rồi quay lại nhìn tôi. “Anh sắp cưới… đúng không?”
Tôi gật đầu, cảm thấy cổ họng khô khốc. “Đúng vậy… mai là đám cưới của tôi.”
Cô gái mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến lạ. “Chúc anh hạnh phúc. Nhưng anh có chắc… anh đã sẵn sàng để quên chị ấy?”
Tôi sững người. “Cô… cô đang nói gì? Cô biết tôi?”
Cô gái không trả lời. Cô bước đến gần tôi, và khi ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô, tôi chết lặng. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, dáng hình ấy… Là Linh. Không thể nhầm lẫn được. Nhưng Linh đã mất rồi cơ mà?
“Linh… là em sao?” Tôi run rẩy, lùi lại. Hà nắm chặt tay tôi, mặt cô tái mét.
Cô gái – hay Linh – nhìn tôi, ánh mắt đầy đau đớn. “Anh nói sẽ mãi yêu em, nhưng anh sắp cưới người khác. Em không trách anh, nhưng em muốn anh nhớ… em vẫn ở đây, luôn dõi theo anh.”
Tôi không thể thốt nên lời. Hà hét lên, ôm lấy tôi. “Không, không thể nào! Chị Linh đã mất rồi! Cô là ai?”
Cô gái không trả lời. Cô chỉ nhìn tôi lần cuối, rồi từ từ bước ra cửa. Khi cô mở cửa, một luồng gió lạnh ùa vào, và cô biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Trên sàn nhà, nơi cô đứng, chỉ còn lại một vũng nước nhỏ.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Hà khóc, ôm tôi thật chặt, nhưng cả hai chúng tôi đều không thể xua tan cảm giác sợ hãi. Ngày cưới hôm sau vẫn diễn ra, nhưng trong lòng tôi, hình ảnh cô gái ướt sũng ấy không bao giờ phai.
Linh, nếu thật sự là em, anh xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ quên em.