Ở một vùng quê nhỏ miền Trung, nơi người ta vẫn còn phân biệt giàu nghèo, có một chàng trai tên là Minh – hiền lành, ít nói và suốt ngày đi chiếc xe đạp cũ kĩ sơn đã tróc gần hết. Dù sống khiêm tốn, Minh là một kỹ sư phần mềm thành đạt, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, và hiện đang điều hành một startup trị giá hàng trăm tỷ ở Sài Gòn. Nhưng không ai trong làng, kể cả nhà bạn gái anh – biết điều đó.
Minh yêu Linh – cô gái cùng làng, xinh đẹp, thông minh và tốt bụng. Hai người quen nhau từ thời cấp ba, tình cảm trong sáng, nhẹ nhàng, rồi sau khi Minh lên thành phố lập nghiệp, tình yêu đó vẫn bền chặt. Thi thoảng, anh về quê, vẫn đạp chiếc xe cũ chở Linh đi dạo quanh đồng, giữa bao ánh mắt tò mò và những lời xì xào của hàng xóm.
Một buổi chiều cuối tuần, Minh cùng Linh đến nhà cô chơi, đúng lúc ba mẹ Linh đang tiếp khách. Vừa thấy Minh, ông Hùng – bố Linh – nheo mắt, tay chỉ vào chiếc xe đạp dựng ngoài cổng rồi cười nhạt:
– Vẫn đi cái xe ấy à cháu? Thành phố lắm cơ hội, mà nhìn cháu chẳng khác gì ông xe ôm!
Cả nhà cười phá lên. Minh chỉ mỉm cười, tay nắm lấy tay Linh dưới gầm bàn.
– Con thấy anh Minh là người tốt. Anh ấy không khoe khoang, sống giản dị, không như mấy anh nhà giàu ở phố thị suốt ngày khoe xe, khoe tiền.
Bà Hoa – mẹ Linh – chen vào:
– Nhưng con à, yêu thì một chuyện, cưới xin là chuyện lớn. Nhà mình có mỗi đứa con gái, mẹ không muốn con khổ.
Minh vẫn im lặng, chỉ cúi đầu, chào lễ phép rồi xin phép ra về. Linh chạy theo, mắt hoe đỏ:
– Em xin lỗi… Em biết anh không nghèo. Em chỉ cần anh là chính anh, chứ không cần ai hào nhoáng.
Minh vuốt tóc cô:
– Anh không buồn. Chỉ cần em tin anh là được.
Kể từ hôm đó, gia đình Linh liên tục gây áp lực. Ông Hùng còn dẫn Linh đi xem mắt con trai chủ tiệm vàng trên huyện, đi SH, quần áo hiệu, nói năng trơn tru. Nhưng Linh dứt khoát từ chối, khiến bố mẹ càng tức giận.
– Nếu con còn qua lại với thằng Minh, thì đừng gọi chúng ta là ba mẹ nữa!
Linh gào lên:
– Con không cần giàu sang! Con cần người yêu con thật lòng!
Cô xách vali rời khỏi nhà, về ở trọ gần trường mầm non nơi mình dạy học. Minh đón cô, không hỏi han gì nhiều, chỉ mua ổ bánh mì, chai nước và nói:
– Để anh lo. Em chỉ cần tin anh.
Một tháng sau, Linh bất ngờ đăng lên Facebook tấm hình cưới với dòng caption: “Em chọn người có thể nắm tay em đi qua giông bão – chứ không phải người chỉ dắt em đi giữa ánh đèn.”
Cả làng rộ lên bàn tán. “Con Linh lấy thằng Minh nghèo rớt mồng tơi à?” – “Cưới mà không có nổi cái ô tô mà đi rước dâu thì nhục!” – “Bà Hoa chắc tức điên!”
Ông Hùng nghe tin, đập vỡ cả ấm trà:
– Con Linh mà dám cưới thằng đó, tao không bước chân đến đám cưới nó!