Buổi sáng sớm ở khu chợ nhỏ ven đường, tiếng rao lẫn trong tiếng xe cộ, người mua kẻ bán tấp nập. Góc chợ cạnh cây cột điện cũ là nơi quen thuộc của một cậu bé tầm mười hai tuổi, ngồi xổm bên rổ rau nhỏ, tay thoăn thoắt bó lại từng bó rau muống, rau cải.
Cậu tên là Khang – gầy gò, rám nắng, nhưng đôi mắt đen láy rất lanh và lễ phép. Mỗi ngày, sau giờ học là cậu lại ra chợ, bán rau để phụ bà ngoại trả tiền trọ và thuốc thang. Ngoại cậu đã yếu lắm rồi.Người ta trong chợ thương cậu lắm, nhưng cũng có người ái ngại, buông tiếng thở dài:– “Tội nghiệp, không cha không mẹ… chỉ có bà già nuôi.”– “Mẹ nó bỏ từ lúc còn đỏ hỏn… chẳng biết giờ sống chết ra sao.”Một ngày nọ, có một cô gái trẻ bắt đầu ghé mua rau của cậu mỗi sáng. Cô ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ, thường chỉ mua một ít rau, nhưng luôn trả dư:– “Còn lại để em uống nước nhé.”– “Dạ, em cảm ơn chị ạ.”Cô ấy tên là An – làm thư ký ở một văn phòng gần đó. Không ai để ý, nhưng cứ mỗi lần nhận bó rau, ánh mắt cô đều khẽ dừng lại lâu trên khuôn mặt cậu bé. Đôi mắt, sống mũi, dáng ngồi ấy… quen thuộc đến rợn người.Một buổi sáng mưa lất phất, cô An vội vã rút ví mua rau. Khi trở về văn phòng, cô sững người phát hiện chiếc vòng tay bạc cô đeo suốt mười mấy năm đã biến mất.Chiếc vòng ấy… là tất cả ký ức mà cô còn giữ về đứa con trai đã từng để lại trước cửa một ngôi nhà xa lạ năm xưa.Năm đó, cô mười bảy tuổi, bị cha mẹ từ mặt vì lỡ lầm, không nơi nương tựa, phải sinh con trong âm thầm. Vì không đủ sức nuôi, cô chỉ biết chọn một ngôi nhà tử tế trong làng, để đứa bé trước cổng, kèm theo chiếc vòng bạc nhỏ – chiếc còn lại cô đeo mãi trên tay, với hy vọng sẽ có một ngày nhận lại con, nếu duyên còn.Sau này, khi có công việc, có chút ổn định, cô quay trở lại tìm, nhưng ngôi nhà năm xưa đã bị phá bỏ, người trong làng bảo gia đình đó chuyển đi từ lâu, không ai rõ tung tích.Cô từng nghĩ con mình có thể đã mất, hoặc thất lạc. Vậy mà… từ lần đầu nhìn thấy cậu bé bán rau ở góc chợ, trái tim cô bỗng run lên từng nhịp.Sáng hôm sau, cô An quay lại, hoang mang hỏi:– “Hôm qua chị làm rơi vòng tay ở đây… em có thấy không?”Cậu bé bối rối:– “Dạ… có. Em nhặt được trong rổ tiền. Nhưng mà…”Cậu mở túi, lấy ra hai chiếc vòng bạc y hệt nhau.– “Em định trả chị cái của chị… nhưng em không biết cái nào. Vì… một cái là của em.”Cô An chết lặng.– “Của… em?”Cậu gật đầu:– “Bà ngoại bảo lúc nhặt được em ngoài cổng có cái vòng này… Em luôn mang theo vì nghĩ sẽ tìm được mẹ… Nhưng hôm qua thì…”Giọng cậu nghẹn lại. Cô An quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi. Bàn tay cô run rẩy cầm lấy một chiếc vòng, đối chiếu với vết xước nhỏ ở viền – dấu hiệu mà cô vẫn nhớ như in.– “Em… là con của chị. Là đứa con chị để lại vì… chị không đủ sức nuôi…”Cậu bé Khang nhìn cô, không nói. Rồi lặng lẽ đưa chiếc vòng còn lại ra, đặt vào tay cô:– “Vậy cái này… chắc cũng là của chị. Nhưng… em giữ nó mười hai năm rồi. Chị cho em giữ lại được không?”Cô An bật khóc, ôm chặt cậu vào lòng:– “Em giữ… vì đó là duyên phận của chúng ta. Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi con nhiều lắm…”Kể từ hôm ấy, người ta không còn thấy cậu bé ngồi ở góc chợ nữa. Người bán rau thay cậu là một bà lão hiền từ – bà ngoại của Khang, nay đã dọn về ở cùng mẹ và cháu, trong một căn nhà nhỏ ven công viên.Hai chiếc vòng bạc giờ được đặt cạnh nhau trong hộp kính trên bàn thờ nhỏ – một biểu tượng cho mối duyên trọn vẹn, đã từng bị bỏ lỡ, nhưng cuối cùng cũng quay về.