Tôi sống cùng chồng trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Chồng tôi, Nam, bị liệt nửa người sau một tai nạn giao thông cách đây hai năm. Dù yêu anh, tôi không thể phủ nhận gánh nặng chăm sóc anh mỗi ngày khiến tôi kiệt sức. Công việc văn phòng bận rộn, tôi quyết định thuê người giúp đỡ. Chị Lan, hàng xóm cách nhà vài bước chân, là lựa chọn hoàn hảo. Chị 35 tuổi, góa chồng, tính tình hiền lành, lại khéo léo. Tôi đề nghị chị sang chăm Nam vào buổi tối, từ 7 giờ đến 10 giờ, với thù lao 300 nghìn mỗi đêm. Chị gật đầu đồng ý ngay.
Đêm đầu tiên, tôi giao phó mọi thứ cho chị Lan rồi đi ngủ sớm vì mệt. Khoảng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ. Tiếng rên khe khẽ, xen lẫn tiếng thì thầm từ phòng Nam. Tôi lặng lẽ bước xuống cầu thang, tim đập thình thịch. Cửa phòng hé mở, ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra. Tôi nhìn qua khe cửa và chết lặng.
Chị Lan đang ngồi bên giường, nắm tay Nam, mắt chị đỏ hoe. Nam, người mà tôi nghĩ chỉ còn biết nằm im, đang nhìn chị với ánh mắt tôi chưa từng thấy kể từ tai nạn – ánh mắt của sự sống, của khát khao. Chị Lan thì thầm: “Anh đừng lo, tôi sẽ ở đây, mỗi ngày.” Nam khẽ mỉm cười, bàn tay anh run run siết nhẹ tay chị.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Cơn giận bùng lên, nhưng rồi tắt ngấm. Tôi nhận ra điều gì đó kinh hoàng: Nam không chỉ cần chăm sóc, anh cần một người thực sự thấu hiểu và khơi dậy ý chí sống trong anh. Điều mà tôi, vì quá mệt mỏi, đã không làm được.
Sáng hôm sau, tôi gọi chị Lan sang. Tôi tăng thù lao lên 500 nghìn mỗi đêm, nhưng yêu cầu chị không chỉ chăm sóc mà còn trò chuyện, khích lệ Nam. Chị ngập ngừng, rồi gật đầu. Những đêm sau đó, tôi không còn nghe tiếng rên hay thì thầm nữa. Thay vào đó, tôi nghe tiếng cười của Nam, dù yếu ớt, nhưng là tiếng cười đầu tiên sau hai năm.
Chị Lan không chỉ là người giúp việc, chị trở thành cầu nối đưa Nam trở lại với cuộc sống. Còn tôi, tôi học được cách buông bỏ gánh nặng và yêu thương theo một cách khác. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn tự hỏi: Nếu đêm đầu tiên ấy tôi bước vào và làm ầm lên, mọi chuyện sẽ ra sao?