Buổi chiều cuối thu, mưa bất chợt rơi. Những giọt nước lạnh buốt nặng hạt, cuốn theo cái ẩm lạnh len lỏi vào từng kẽ áo.
Trang – sinh viên năm ba khoa Xã hội học – vừa tan học thì trời đổ mưa như trút. Cô mở vội chiếc ô nhỏ, bước nhanh ra khỏi cổng trường. Cả con phố nhốn nháo người tránh mưa, riêng cô lại sững lại khi thấy một bóng người già run rẩy ngồi nép sát vào vách tường.Một ông lão, dáng nhỏ, đầu bạc phơ, áo mưa là một cái bao nilon rách. Toàn thân ướt sũng.Không nghĩ ngợi, Trang bước đến, che ô cho ông.— “Ông ơi, trời mưa to quá, sao ông không tìm chỗ trú?”Ông ngẩng lên, ánh mắt đục mờ, đôi tay run run kéo chiếc áo mỏng che ngực.— “Không ai cho tôi vào… Sợ tôi… dơ bẩn…”Giọng ông lạc đi trong tiếng mưa. Trái tim Trang se thắt lại.— “Không sao, để cháu che cho ông. Mưa thế này dễ cảm lạnh lắm.”Cô tháo chiếc áo khoác mỏng khoác lên vai ông. Ông nhìn cô thật lâu. Rồi ông run rẩy đưa tay vào trong lớp áo cũ, rút ra một chiếc khăn tay đã bạc màu, mép hơi sờn, nhưng được gấp rất gọn gàng.— “Cháu tốt quá… Lau tay đi, khăn này… của người thân tôi ngày xưa… giữ kỹ lắm…”Trang đón lấy chiếc khăn – và tim cô như khựng lại.Chiếc khăn tay có họa tiết một cánh chim én nhỏ đang bay giữa những bông hoa bồ công anh. Ở góc dưới, thêu bằng chỉ màu tím đã phai là cái tên: “Trang Hạ.”Trang chết lặng.Cái tên ấy… chính là tên mẹ cô. Và họa tiết kia… là biểu tượng bà ngoại cô từng tự tay vẽ lên khăn cho từng thành viên trong gia đình. Mẹ cô từng kể, khi còn nhỏ, bà đã tặng cho mẹ một chiếc khăn có tên “Trang Hạ” với chim én – mong mẹ cô lớn lên sẽ tự do và hạnh phúc như én xuân.Chiếc khăn ấy – mẹ cô nói – đã mất cùng bà ngoại, trong chuyến tàu định mệnh cách đây hơn hai mươi năm. Bà đi về quê thăm họ hàng rồi không bao giờ trở lại.Trang nhìn sững vào chiếc khăn, tay cô run lên.— “Ông ơi… chiếc khăn này… ông có từ đâu?”Ông lão nhìn mông lung. Môi ông mấp máy.— “Tôi không nhớ rõ… Tôi chỉ nhớ, có một cô gái… có đôi mắt giống cháu. Bà ấy trao khăn này cho tôi… rồi biến mất.”— “Một cô gái?” – Trang thì thào – “Không phải… là một người phụ nữ trung niên? Bà khoảng hơn 50, có mái tóc dài, hay mặc áo nâu?”Ông ngẩng lên. Một thoáng ánh sáng loé lên trong đôi mắt mờ đục.— “Phải… Phải rồi… Bà ấy khóc… nói tìm con gái… rồi nói nếu tôi gặp ai tên Trang Hạ hay Trang gì đó… thì đưa chiếc khăn này…”Trang bật khóc. Nước mắt hòa vào mưa.— “Bà ấy là bà ngoại cháu…”Trang mời ông lão về nhà trọ. Sau khi lau người, thay áo, cô nấu cháo cho ông ăn. Ông ngồi lặng lẽ như một hòn đá mòn, ánh mắt vẫn không thể nhớ nổi nhiều chuyện.Cô lặng lẽ gọi điện cho mẹ.— “Mẹ… con tìm được chiếc khăn bà để lại rồi.”Ở đầu dây bên kia, mẹ cô im lặng hồi lâu. Rồi vỡ òa:— “Là khăn thêu chim én… đúng không? Không ai biết họa tiết ấy ngoài mẹ và bà…”Trang nắm tay ông lão:— “Ông ấy gặp bà. Có thể là người cuối cùng nhìn thấy bà trước khi bà mất tích. Ông nói bà nhờ đưa lại khăn… nếu gặp ai tên Trang.”Giọng mẹ cô nghẹn ngào:— “Bà… biết mình sắp rời đi nên dặn người lạ giúp… Mẹ đã luôn trách mình, vì không giữ bà lại…”Sau hôm ấy, Trang thường xuyên lui tới tìm ông. Cô dẫn mẹ đến thăm ông ở trung tâm dưỡng lão gần đó. Dù trí nhớ ông không trở lại, nhưng ông luôn mang theo chiếc khăn tay trong túi áo, như một thói quen không thể dứt.Trang không còn coi ông là một người xa lạ. Trong ánh mắt mờ đục của ông, cô thấy lại bóng dáng của người bà năm xưa – dịu dàng, âm thầm, nhưng luôn nghĩ cho người khác.Vào một buổi sáng đẹp trời, cô thêu một chiếc khăn mới, có dòng chữ: “Cảm ơn ông – người giữ hộ tình thân.”Khi trao lại, ông mỉm cười – nụ cười hiếm hoi – và vuốt ve như báu vật.— “Khăn đẹp quá… Lâu rồi… mới thấy ai thêu tay như thế…”Trang ôm chặt lấy ông. Trong khoảnh khắc đó, cô biết: dù bà ngoại đã đi xa, nhưng một phần yêu thương của bà vẫn còn ở lại, trong đôi tay nhăn nheo đang giữ lấy chiếc khăn… và trong trái tim một người cháu đã kịp tìm thấy điều thiêng liêng tưởng như đã mất.