Cả làng nghèo xôn xao như ong vỡ tổ khi hay tin sư cô Diệu Hương – người tu hành nghiêm tịnh suốt hơn 15 năm – bỗng hoàn tục. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Mới hôm trước còn tụng kinh gõ mõ, hôm sau đã thấy cô rời chùa, bước lên chiếc xe hơi đen bóng có tài xế riêng chờ sẵn. Chỉ trong vòng vài ngày, sư cô biến mất khỏi cuộc sống quen thuộc và xuất hiện lại trong hình hài khác hẳn: quần áo hàng hiệu, túi xách trăm triệu, ở biệt thự ba tầng, có người làm kẻ hầu.
Người dân bán tín bán nghi, đủ kiểu lời đồn nổ ra: nào là trúng số, nào là bị “dắt mũi”, nào là bị thế lực nào đó mua chuộc. Nhưng không ai ngờ được, sự thật phía sau lại kinh hoàng đến vậy.
Một bà cụ trong làng từng thân với sư cô tiết lộ: “Cổ tu thiệt, mà cũng gánh bí mật thiệt lớn”. Theo lời kể, hơn một năm trước, một người đàn ông lạ thường xuyên lui tới chùa, gửi lễ lớn và kín đáo trò chuyện riêng với sư cô. Ông ta chính là một đại gia bất động sản khét tiếng ở thành phố – và cũng là cha ruột của sư cô.
Câu chuyện động trời dần sáng tỏ: Diệu Hương vốn là con riêng của vị đại gia với một người phụ nữ từng làm giúp việc trong nhà. Sau khi người mẹ qua đời, cô bé bị đưa vào chùa từ nhỏ để “xóa dấu vết”. Càng lớn, Diệu Hương càng giống người cha, khiến vợ ông ta nghi ngờ. Sợ lộ bí mật, ông ta giấu nhẹm thân phận và chỉ âm thầm chu cấp cho cô qua nhiều năm.
Cho đến khi bệnh nặng, đứng trước ranh giới sống chết, đại gia này mới thú nhận mọi chuyện và tuyên bố: “Cha để lại cho con một nửa tài sản, con không phải mang gánh nặng oan nghiệt này thêm nữa.”
Cú sốc thân phận, tiền tài, và cả mong muốn sống thật với chính mình đã khiến Diệu Hương quyết định hoàn tục. Không phải vì tình, không vì tiền, mà là vì muốn được sống với danh phận thật, lần đầu tiên trong đời.
Sự thật này khi vỡ ra, cả làng im phăng phắc. Không ai dám phán xét nữa. Người thương thì nói: “Cô ấy chịu đựng nhiều quá rồi.” Kẻ ghen thì mỉa mai: “Đúng là số sướng từ trong trứng.” Nhưng dù ai nói gì, sư cô ngày nào giờ đã là bà chủ khét tiếng, sống một cuộc đời sang trọng, nhưng không quên quyên góp âm thầm cho chùa cũ, như để chuộc lại phần nào quá khứ từng bị chôn giấu.