Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn 5 sao nổi tiếng bậc nhất thành phố. Cả không gian rực rỡ với hoa lan trắng, ánh đèn vàng dịu và dàn nhạc giao hưởng du dương. Chú rể – Hải Phong, doanh nhân trẻ, chủ tịch tập đoàn bất động sản HTP, sắp nên duyên cùng tiểu thư Linh Chi, ái nữ của ông trùm truyền thông Trần Minh.
Trong bộ vest đen cắt may tinh xảo, Hải Phong như một bức tượng tạc sống động: điển trai, thành đạt, lịch lãm. Nhưng trong lòng anh, một khoảng trống kỳ lạ đang len lỏi.
Khi bước xuống khu vực sảnh tiệc, nơi nhân viên đang chỉnh lại bàn ghế, mắt anh vô thức quét qua những người phục vụ. Rồi… anh sững lại.
Cô gái ấy… dáng người gầy gò, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt cụp xuống như né tránh ánh nhìn của đời. Nhưng Phong nhận ra ngay lập tức.
Hạ Vy.
Anh siết chặt tay, bước nhanh về phía cô. Cô ngẩng lên, bốn mắt chạm nhau. Trong tích tắc, thời gian như ngừng lại. Cô vội cúi đầu, né tránh.
– Hạ Vy!? Em… làm gì ở đây? – Giọng Phong khàn đặc.
– Tôi… tôi đang làm việc – cô nói nhanh, vội vã lùi bước.
– Em đang mang thai à? – Phong nhìn xuống bụng cô, không thể giấu nổi vẻ bối rối. Dưới lớp áo đồng phục dày, bụng cô hơi nhô lên.
– Không liên quan đến anh – cô đáp, rồi quay người bước đi.
Phong nắm lấy cổ tay cô. – Em không được đi! Anh cần biết chuyện gì đang xảy ra!
Cô vùng khỏi tay anh, ánh mắt đỏ hoe, rồi vụt chạy ra ngoài. Phong đứng chết lặng giữa bữa tiệc sắp diễn ra – đầu óc quay cuồng.
Vì sao cô lại ở đây? Vì sao cô mang thai? Và quan trọng nhất… vì sao trái tim anh lại đau đến thế?
Hạ Vy từng là mối tình đầu của Phong. Họ quen nhau khi anh còn là chàng sinh viên nghèo, cô làm trợ giảng bán thời gian. Họ cùng thuê phòng trọ, ăn mì gói, chắt chiu từng đồng để vượt qua những ngày tháng khó khăn.
Khi công việc kinh doanh đầu tiên của Phong thất bại do bị đối thủ chơi xấu, mẹ anh – bà Hường – buộc tội Vy mang “vía xui”, là nguyên nhân khiến gia đình lụn bại.
Phong lúc đó như người mất phương hướng. Anh yêu Vy, nhưng cũng nặng gánh gia đình, sự nghiệp. Trong một phút yếu lòng, anh ký đơn ly hôn, để lại lời nhắn lạnh lùng:
“Anh xin lỗi. Anh không thể tiếp tục được nữa.”
Vy rời đi lặng lẽ. Không ai biết, ngày cô rời khỏi căn nhà trọ, trong tay cầm thêm một tờ giấy siêu âm – thai được 4 tuần tuổi.
Sảnh tiệc lung linh ánh nến. Khách khứa ngồi chật kín các dãy bàn phủ khăn trắng, hoa lan nhập khẩu trải dài trên bục sân khấu. Ai cũng hồi hộp chờ giây phút chú rể và cô dâu bước ra.
Linh Chi – cô dâu tương lai – đang ở trong phòng chuẩn bị, còn Hải Phong thì biến mất gần nửa giờ.
Rồi… tiếng loa vang lên. Mọi người hướng mắt về sân khấu.
Không phải MC.
Là Hải Phong.
Anh bước lên bục giữa tiếng thì thầm, ánh đèn chiếu rọi gương mặt anh – không hề có nụ cười của một chú rể. Thay vào đó là sự căng thẳng đến run rẩy. Anh đưa micro lên, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
– Xin lỗi… tôi có điều cần nói.
Không gian rơi vào im lặng. Người trong giới kinh doanh thì nín thở. Truyền thông đã giơ sẵn máy ảnh.
Phong hít một hơi dài, đôi mắt lướt qua đám đông.
– Hôm nay, đúng ra tôi phải đứng đây với một người phụ nữ tốt – người tôi mang ơn và trân trọng. Nhưng… tôi không thể làm một cuộc hôn nhân sai trái chỉ để đáp lại ân tình.
Khách khứa bắt đầu xôn xao. Ông Trần Minh – cha của Linh Chi – nhíu mày, gương mặt tái đi. MC nháo nhào bước lên thì bị anh giơ tay ngăn lại.
Phong tiếp tục, giọng nghẹn lại:
– Người tôi yêu… là một cô gái bình thường, không danh phận, không quyền thế. Nhưng cô ấy đã ở bên tôi khi tôi trắng tay, và tôi đã rời bỏ cô ấy trong lúc cô ấy cần tôi nhất. Hôm nay… tôi đã gặp lại cô ấy. Cô ấy đang mang thai con tôi.
Một tiếng “Ồ!” bật ra từ nhiều phía.
Máy quay lia tới rừng người. Vài người bịt miệng, vài người bật khóc. Nhưng Phong vẫn đứng thẳng, ánh mắt lấp lánh nước.
– Tôi không cầu mong mọi người hiểu. Nhưng tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người đến đây cho một buổi lễ không trọn vẹn. Tôi chỉ có một điều chắc chắn: tôi không thể tiếp tục sống giả dối.
Anh cúi đầu, thật sâu.
Rồi quay lưng, bước xuống trong khi tiếng bàn tán, máy ảnh chớp liên hồi. Có người lặng người, có người đứng dậy phản đối, có người lắc đầu thở dài. Nhưng anh không ngoái lại.
Mỗi bước chân là một lời từ giã với hào quang, với những thỏa hiệp, với những cuộc đời không phải của chính mình.
Và là lời cam kết trở về với người phụ nữ đã từng lau nước mắt vì anh… và nay đang âm thầm sinh con cho anh.
Phong không thể yên lòng. Ngay trong đêm sau lễ cưới bị hoãn (vì cô dâu Linh Chi đột ngột bị đau bụng và phải nhập viện), anh cho người truy tìm tung tích Hạ Vy. Cuối cùng, anh tìm được cô trong một khu trọ nghèo vùng ven.
Căn phòng chưa đầy 20m2, đồ đạc lộn xộn, mùi thuốc cảm còn vương trên bàn.
Vy mở cửa khi nghe tiếng gõ, ánh mắt cô thoáng hoảng hốt khi thấy anh.
– Em… sống ở đây? – Phong hỏi, khẽ nhìn quanh. – Em mang thai bao lâu rồi?
– Tôi đã nói rồi, không liên quan đến anh.
– Em tưởng anh sẽ bỏ qua chuyện này sao? – Phong tiến lại gần. – Em nghĩ anh sẽ không nhận ra? Em nghĩ anh có thể làm người phục vụ lau bàn trong chính tiệc cưới của chồng cũ mà không để lại dấu vết?
Vy bật cười, giọng mệt mỏi:
– Vì tôi cần tiền. Tôi cần làm thêm giờ để có tiền sinh con. Tôi không đủ khả năng nuôi nó bằng lòng tự trọng đâu, Phong à.
Anh chết lặng.
– Vậy… đứa bé… là của ai?
Vy nhìn anh rất lâu, rồi chậm rãi nói:
– Không phải của anh. Là của một người đã giúp tôi lúc khốn khó.
Lời nói đó như lưỡi dao xoáy vào tim Phong.
Nhưng anh không tin. Ánh mắt Vy… giọng nói của cô… tất cả đều có gì đó không thật.
Ba ngày sau, Hạ Vy bất ngờ ngất xỉu ngay tại chỗ làm. Người ta gọi xe cấp cứu. Phong là người đầu tiên được liên hệ, vì trong điện thoại của cô vẫn lưu tên anh là “người thân khẩn cấp”.
Tại bệnh viện, sau khi cô được truyền nước và kiểm tra sức khỏe, bác sĩ kéo Phong ra ngoài.
– Anh là… chồng cũ của sản phụ? Anh là cha đứa bé?
Phong gật đầu không suy nghĩ.
– May quá, vì nhóm máu của anh khớp với thai nhi. Nếu không truyền kịp, cả mẹ và con sẽ nguy hiểm.
Câu nói ấy khiến Phong chết lặng.
Đứa bé là con anh.
Anh ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe. Mọi ký ức, mọi lời nói lạnh lùng, mọi hiểu lầm xưa giờ trút xuống như thác lũ.
Khi tỉnh dậy, Hạ Vy thấy Phong đang ngồi cạnh giường, ánh mắt mệt mỏi nhưng dịu dàng.
– Em không định nói thật cho anh biết sao?
Cô quay mặt đi.
– Anh sắp cưới người khác. Em không muốn làm kẻ phá hoại.
– Cô ấy chỉ là lựa chọn phù hợp với sự nghiệp, chứ không phải trái tim anh. Người anh yêu… luôn là em.
Vy khẽ bật khóc. – Nhưng em từng bị đuổi khỏi nhà anh. Bị coi là xui xẻo, bị anh bỏ rơi giữa lúc mang thai. Em đã nghĩ… nếu em đủ mạnh mẽ, em sẽ nuôi con mà không cần anh.
Phong nắm lấy tay cô, nghẹn ngào:
– Tha lỗi cho anh. Nếu có thể làm lại… anh sẽ chọn ôm lấy em, bảo vệ em đến cùng.
Cô không nói gì. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, bàn tay họ lại đan chặt.
Ngày hôm sau, Hải Phong họp báo công khai hủy hôn. Cả giới truyền thông chấn động. Lý do được anh đưa ra: “Tôi đã làm tổn thương người phụ nữ mình yêu nhất. Tôi không thể kết hôn với ai khác khi trái tim tôi đã thuộc về cô ấy.”
Tin tức lan truyền khắp mạng xã hội. Một số người dè bỉu, nhưng phần lớn xúc động.
Hạ Vy vẫn im lặng. Nhưng khi Phong xuất hiện ở khu trọ với một bó hoa nhỏ, quỳ xuống trước cửa nhà cô và nói:
– Anh xin lỗi vì đã để em một mình trong những năm tháng đau khổ. Nếu còn cơ hội… xin cho anh làm lại.
Cô không trả lời. Nhưng cô bước ra, nắm lấy tay anh – như một sự tha thứ thầm lặng.
Một tháng sau, tại bệnh viện, Vy sinh hạ một bé trai kháu khỉnh. Phong đặt tên con là Thiên An – nghĩa là “bình yên trời ban”.
Trong phòng bệnh, anh ngồi cạnh giường, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của vợ cũ – nay đã là người anh yêu trở lại. Nước mắt anh rơi – không phải vì tiếc nuối, mà vì biết mình đã không đánh mất tất cả.
– Nếu có thể… anh muốn bắt đầu lại từ đầu. Từ khoảnh khắc em lau bàn hôm đó, trong ánh đèn vàng, lặng lẽ và đầy kiêu hãnh…
Vy mỉm cười, ánh mắt cô cũng ngân ngấn nước.
– Vậy thì… chúng ta bắt đầu lại thôi, bố của An.