Trong khuôn viên bệnh viện lớn giữa lòng thành phố, có một khu gửi xe nằm khiêm tốn dưới bóng những tán cây xà cừ già. Ở đó, ngày nào cũng có một ông lão tóc bạc phơ, gầy gò, đôi tay khô gầy luôn bận rộn dắt xe, phát thẻ và gật đầu chào khách. Người ta gọi ông là “ông Bảy trông xe”. Không ai biết tên thật, chỉ biết ông sống đơn độc trong căn phòng nhỏ cạnh nhà xe, lặng lẽ và không bao giờ than phiền điều gì.
Bác sĩ Minh – bác sĩ nội trú trẻ tuổi của bệnh viện – ngày nào cũng đi ngang qua chỗ ông. Cứ sáng sớm và tối muộn, Minh đều bắt gặp dáng ông Bảy lom khom dắt xe, che mưa cho từng chiếc y như thể nó là vật gì quý giá. Minh đôi lần định chào, nhưng rồi lại thôi. Trong anh, ông Bảy chỉ là một phần quen thuộc như chiếc cổng bệnh viện – không thân quen, không gần gũi.Cho đến một ngày mưa lớn.Trời mưa tầm tã. Sau ca trực dài, Minh vội vã rút áo mưa ra khỏi ba lô thì nghe tiếng ai đó hô hoán từ phía nhà xe:— Có người té! Ông Bảy ngã rồi!Minh lập tức chạy đến. Trên nền xi măng trơn trượt, ông Bảy nằm co ro, người ướt sũng, tay vẫn cố nắm lấy bóp da và một chiếc thẻ xe.— Ông Bảy! Ông tỉnh không?Minh vội cúi xuống, kiểm tra mạch. May mắn, mạch vẫn đều, nhưng ông ngất đi vì hạ huyết áp.— Gọi hộ lý! Tôi đưa ông vào phòng y tế!Minh cõng ông Bảy, cảm giác cơ thể ông nhẹ như chiếc áo mưa mỏng. Dưới ánh đèn vàng lạnh của phòng y tế, ông nằm yên trên giường, thở nhẹ. Minh đặt bóp da ông cầm xuống bàn. Vừa định đứng lên, mắt anh bỗng dừng lại khi một tấm ảnh cũ kỹ rơi ra.Đó là một tấm ảnh đen trắng, đã ố vàng.Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ – đôi mắt sâu và gương mặt dịu dàng mà Minh không thể nào quên: mẹ anh. Bên cạnh bà là một đứa trẻ bụ bẫm khoảng ba, bốn tuổi – chính là Minh lúc nhỏ.Nhưng người khiến anh giật mình chính là người đàn ông đứng sau họ – bàn tay đặt nhẹ lên vai mẹ anh – là ông Bảy.Tim Minh chợt thắt lại. Một ký ức mờ nhòe ùa về – những câu hỏi không bao giờ được trả lời: cha anh là ai? Vì sao ông bỏ đi? Mẹ anh chưa bao giờ nói rõ. Chỉ bảo rằng: “Cha con có lý do của ông ấy.”Minh cầm tấm ảnh, quay người nhìn ông Bảy – vẫn đang nằm im, gương mặt nhăn nheo giờ đây như một tấm gương phản chiếu những tháng năm dài cô độc.Một lát sau, ông khẽ cử động.— Ông Bảy… – Minh khẽ gọi.Ông mở mắt, chớp chớp vài lần rồi nhìn anh. Đôi mắt đục ngầu bỗng khựng lại khi thấy Minh cầm tấm ảnh.— Tấm ảnh này… là của ông?Ông Bảy im lặng rất lâu. Mãi đến khi nước mắt rịn ra hai bên khóe mắt, ông mới khẽ gật đầu.— Là cha giữ… suốt bao năm qua…— Ông… là cha tôi?Câu hỏi ấy như bóp nghẹt không khí trong phòng. Ông Bảy run run quay mặt đi.— Cha xin lỗi… Ngày đó, khi mẹ con mang thai được mấy tháng, cha phát hiện mình mắc bệnh, giai đoạn nặng. Lúc đó không có tiền, không có hy vọng. Cha sợ… sợ mẹ con đau khổ, sợ con sinh ra phải chứng kiến cảnh cha chết dần. Cha chọn cách biến mất. Tưởng là giúp hai mẹ con sống tốt hơn…Giọng ông nghẹn lại, như thể từng lời rút ra từ những năm tháng dằn vặt.— Sau này, cha chữa được bệnh, nhưng khi quay lại thì mẹ con đã chuyển nhà. Cha tìm mãi… không thấy. Chỉ còn tấm ảnh này. Cha không dám đến gần. Nhưng khi biết con làm bác sĩ ở đây, cha xin vào làm trông xe… chỉ để mỗi ngày được nhìn con đi ngang qua…Minh đứng lặng như hóa đá.Bao năm qua, anh oán hận, từng tưởng tượng ra đủ kiểu cha mình là kẻ bạc bẽo, trốn tránh trách nhiệm. Giờ đây, cha anh lại là người đàn ông âm thầm sống lặng lẽ, che mưa cho từng chiếc xe – chỉ để nhìn thấy con trai từ xa.— Vậy tại sao ông không nói gì? Không nhận tôi?— Con đã lớn, đã giỏi giang, có một cuộc đời mà cha chẳng góp phần nào. Cha sợ con khinh cha. Sợ con quay lưng, như cái giá cha phải trả…Im lặng. Chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài khung cửa sổ.Minh tiến lại, ngồi xuống bên giường. Tấm ảnh vẫn trong tay anh. Anh nhìn nó lần nữa – rồi ngẩng lên, đôi mắt đã hoe đỏ.— Nếu mẹ còn sống, bà sẽ tha thứ cho ông. Còn con… con chỉ muốn biết rằng con không bị bỏ rơi. Chỉ cần vậy.Ông Bảy bật khóc, đôi tay run run nắm lấy tay con trai. Minh cúi xuống, ôm lấy người cha đã lặng lẽ dõi theo mình suốt bao năm.Không một lời oán trách.Chỉ là… đoàn tụ muộn màng.