Trời mưa tầm tã. Ngôi làng nhỏ dưới chân núi vốn đã vắng vẻ, nay lại càng hiu quạnh hơn dưới cơn giông đêm.
Ông Bảy sống một mình trong căn nhà gỗ cũ kỹ gần lề đường. Gần 70 tuổi, sống đơn độc, con cái đi làm xa, quanh quẩn chỉ có con chó già và mảnh vườn rau sau nhà.
Khoảng gần 9 giờ tối, có tiếng gõ cửa. Lạch cạch. Nhẹ nhưng gấp.
Ông ra mở. Trước mặt là một cô gái chừng hai mươi, ướt mèm, run lẩy bẩy, tay ôm balô. Giọng lạc đi:
– Cháu xin lỗi… Xe cháu hư giữa đường, trời mưa lớn quá… Cho cháu xin ngủ nhờ một đêm được không?
Ông Bảy nhìn cô gái một lát rồi gật đầu. Dẫu lạ, nhưng giữa cơn mưa đêm như thế này, đuổi đi cũng chẳng đành.
Ông dọn tấm chăn cũ, nhường cho cô ngủ trên chiếc phản tre ở gian giữa. Còn mình thì kéo võng nằm ở gian bếp.
Đêm yên ắng lạ thường. Mưa ngớt dần. Ông Bảy không ngủ sâu, nhưng chẳng nghe tiếng động gì khác.
Sáng hôm sau, ông thức dậy sớm, định nấu ấm nước mời cô gái chén trà nóng trước khi cô tiếp tục hành trình. Nhưng khi bước ra gian giữa… ông sững người.
Cô gái đã đi.
Không một tiếng chào. Không một lời nhắn.
Nhưng trên phản tre – nơi cô nằm – là một xấp tiền dày cộm, được đặt ngay ngắn trong bao thư, kèm theo một mảnh giấy nhỏ:
“Cảm ơn ông. Cháu không có gì ngoài số tiền này. Ông là người đầu tiên trong nhiều năm qua giúp cháu vô điều kiện. Mong ông dùng nó để sửa lại căn nhà – ấm hơn một chút.
– Người lữ khách không tên.”
Ông Bảy cầm bao thư, tay run run. Cả đời ông chưa từng thấy ai để lại số tiền nhiều đến vậy – gấp đôi số tiền ông sống cả năm.
Ông ngồi thẫn thờ một lúc rất lâu. Không hiểu cô gái đó là ai, từ đâu đến, tại sao lại mang theo số tiền lớn như vậy mà vẫn đi xin ngủ nhờ.
Nhiều giả thuyết vụt qua đầu: Một người giàu bỏ nhà ra đi? Một người từng bị tổn thương? Một kẻ đang trốn chạy điều gì đó? Hay một phép thử lòng người?
Cô đến trong mưa. Lặng lẽ. Rồi rời đi như chưa từng xuất hiện – để lại một món quà lớn và một câu chuyện không bao giờ có lời giải.
Từ hôm đó, ông Bảy sửa lại căn nhà, trồng thêm rau, mua một ấm trà ngon hơn. Nhưng đêm nào ông cũng nhìn ra cửa, dường như chờ ai đó gõ lần nữa…