Tôi làm kỹ thuật viên an ninh, chuyên lắp camera. Một hôm, công ty nhập lô thiết bị mới cần thử nghiệm, tôi tranh thủ mang một bộ về lắp tạm trong nhà – một cái ở phòng khách, một cái ở bếp, một cái đặt âm trần hành lang. Ý định ban đầu chỉ là để kiểm tra độ nét và tính năng báo động.
Tôi cài ứng dụng điều khiển từ xa trong điện thoại, bật tính năng lưu trữ đám mây. Nhưng do vội quá, tôi quên không nói với vợ – Linh – người vẫn nghĩ camera cũ từ tháng trước đã bị hỏng và chưa thay.
Hôm sau, tôi đi công tác tỉnh 3 ngày. Đêm đầu tiên ở khách sạn, tôi bật điện thoại lên kiểm tra camera như thói quen. Cảnh trong nhà vẫn bình thường. Vợ tôi ăn cơm một mình, rồi dọn dẹp.
Nhưng đến tối ngày thứ hai, tôi vô tình thấy điều bất thường.
Linh mặc đồ ngủ, đi ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên bước vào. Tôi nhận ra ngay: anh họ xa của cô ấy, tên Hưng, từng vài lần đến nhà chơi, hay xưng “anh em họ”.
Họ nói chuyện ở bếp. Lúc đầu còn giữ khoảng cách. Nhưng vài phút sau, cô ấy tựa vào vai anh ta, cười rất tự nhiên. Rồi – họ hôn nhau.
Tôi sốc đến nghẹn họng.
Tôi bật toàn bộ đoạn ghi hình lên xem lại. Trong 20 phút, họ không chỉ thân mật mà còn nói những câu khiến tôi chết điếng:
“Bao giờ thì anh mới ly hôn vợ? Em chờ mỏi rồi.”
“Chồng em ngây thơ lắm, có biết gì đâu…”
Cả đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi định gọi điện, nhưng rồi kìm lại. Tôi cần chắc chắn.
Sáng hôm sau, tôi về sớm mà không báo trước. Tôi mở cửa bước vào, thấy Linh đang lau nhà. Cô ấy ngạc nhiên, giật mình, rồi vui vẻ hỏi sao tôi về đột xuất.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đưa điện thoại ra:
“Anh mới lắp lại camera. Và quên không bảo em.”
Linh tái mặt.
Không còn lời nào để bào chữa. Cô ấy ngồi sụp xuống. Khóc. Van xin. Biện minh rằng cô bị yếu lòng, rằng tôi đi công tác nhiều, rằng “chỉ là phút sai lầm”.
Tôi im lặng.
Vài ngày sau, tôi dọn ra khỏi nhà. Không đánh ghen. Không làm ầm lên. Tôi đưa đơn ly hôn. Cô ấy ký. Mọi chuyện kết thúc lặng lẽ.
Tôi không đau vì bị phản bội. Tôi đau vì người từng đầu gối tay ấp lại nghĩ tôi quá ngờ nghệch để mãi không nhận ra.