Ở một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong thung lũng, nơi những cánh đồng trải dài bất tận và bóng núi che phủ, có một câu chuyện mà người dân chỉ dám thì thầm khi ánh hoàng hôn buông xuống. Họ nói về Hạnh, một người phụ nữ trẻ với vẻ đẹp dịu dàng nhưng mang trong mình một bí mật kinh hoàng: cô được đồn rằng đang mang thai… với một con ngựa.
Hạnh từng là niềm tự hào của làng. Cô là con gái duy nhất của ông Ba, một nông dân chăm chỉ, người sở hữu trang trại lớn nhất vùng. Cô nổi tiếng với tài chăm sóc gia súc, đặc biệt là những con ngựa. Người ta bảo rằng Hạnh có thể khiến một con ngựa hoang trở nên thuần phục chỉ bằng ánh mắt và giọng nói dịu dàng. Nhưng tất cả thay đổi vào một đêm mùa thu cách đây sáu tháng, khi Hạnh đột nhiên trở nên lặng lẽ, ít nói và thường xuyên biến mất vào chuồng ngựa đến tận khuya.
Tin đồn bắt đầu lan truyền khi bụng Hạnh ngày càng lớn. Ban đầu, người ta nghĩ cô mang thai với một chàng trai nào đó trong làng, nhưng chẳng ai thấy Hạnh gần gũi bất kỳ người đàn ông nào. Rồi một đêm, một đứa trẻ trong làng trốn ra ngoài chơi và vô tình nhìn thấy Hạnh trong chuồng ngựa, quỳ bên một con ngựa đực đen tuyền, lẩm bẩm những lời kỳ lạ như đang cầu nguyện. Đứa trẻ sợ hãi kể lại với mẹ, và từ đó, câu chuyện về “đứa con của ngựa” ra đời.
Người dân bắt đầu xa lánh Hạnh. Họ nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn tò mò. Có người bảo rằng cô bị ma quỷ ám, kẻ khác thì tin cô đã ký một giao kèo với thế lực bóng tối để đổi lấy sức mạnh. Ông Ba, cha cô, chỉ lắc đầu mỗi khi ai đó hỏi về con gái. Ông khóa chặt cổng trang trại, không cho người lạ bén mảng đến gần. Nhưng Hạnh vẫn xuất hiện mỗi sáng, lặng lẽ chăm sóc đàn ngựa, đặc biệt là con ngựa đen tên Hắc Vân – con vật mà cô dường như dành tất cả sự chú ý.
Một đêm, khi ánh trăng tròn tỏa sáng lạnh lẽo, một nhóm thanh niên tò mò quyết định đột nhập vào trang trại để tìm hiểu sự thật. Họ trèo qua hàng rào, lén lút tiến đến chuồng ngựa. Tiếng gió rít qua những tán cây như lời cảnh báo, nhưng sự hiếu kỳ đã lấn át nỗi sợ. Khi họ đến gần, họ nghe thấy tiếng hát khe khẽ của Hạnh, một giai điệu lạ lùng, không giống bất kỳ bài hát nào trong vùng. Nhìn qua khe hở của cánh cửa chuồng, họ thấy Hạnh đứng giữa một vòng tròn được vẽ bằng phấn trắng, xung quanh là những ký tự kỳ bí. Hắc Vân đứng yên bên cạnh, đôi mắt đỏ rực như than hồng, nhìn chằm chằm vào cô.
Đột nhiên, Hạnh ngã quỵ, ôm bụng và hét lên đau đớn. Nhóm thanh niên hoảng loạn, một người trong số họ vô tình làm rơi cây đèn dầu, khiến ngọn lửa bùng lên. Tiếng ngựa hí vang trời, và trong khoảnh khắc đó, họ nhìn thấy điều không thể tin nổi: từ bụng Hạnh, một bóng đen nhỏ bé, không phải hình dạng con người, đang động đậy. Nó có móng guốc, có đuôi, và đôi mắt sáng quắc như của Hắc Vân. Nhóm thanh niên bỏ chạy, để lại ngọn lửa nuốt chửng chuồng ngựa.
Sáng hôm sau, cả làng xôn xao. Trang trại của ông Ba chỉ còn là đống tro tàn. Hạnh và Hắc Vân biến mất không dấu vết. Một số người nói rằng Hạnh đã bị ngọn lửa thiêu chết, nhưng không ai tìm thấy thi thể cô. Những kẻ khác thì tin rằng cô đã trốn thoát, mang theo “đứa con quái vật” của mình. Câu chuyện về Hạnh trở thành lời cảnh báo trong làng: đừng bao giờ tò mò về những bí mật không nên biết.
Nhưng sự thật kinh hoàng phía sau câu chuyện này chỉ được hé lộ nhiều năm sau, khi một nhà khảo cổ học đến nghiên cứu vùng đất quanh ngôi làng. Trong lúc đào bới gần nơi từng là trang trại của ông Ba, ông phát hiện một hầm ngầm ẩn sâu dưới nền đất. Bên trong là một căn phòng được chạm khắc đầy những ký tự cổ xưa, cùng với một bàn thờ đá lớn. Trên bàn thờ là một bức tượng kỳ lạ: một người phụ nữ mang thai, nhưng từ bụng cô mọc ra đầu của một con ngựa.
Nhà khảo cổ học tìm thấy một cuốn sách da cũ kỹ, được viết bằng thứ ngôn ngữ mà chỉ vài học giả trên thế giới có thể hiểu. Cuốn sách kể về một nghi lễ cổ xưa, được thực hiện bởi một giáo phái bí mật từ hàng nghìn năm trước. Nghi lễ này nhằm triệu hồi một thực thể siêu nhiên, một sinh vật mang sức mạnh của cả người lẫn thú. Để hoàn thành nghi lễ, một người phụ nữ phải chấp nhận mang thai với “linh hồn của thú”, thông qua một giao kèo với bóng tối. Nhưng giao kèo này có giá đắt: người phụ nữ sẽ mất đi nhân tính, và đứa con sinh ra sẽ là hiện thân của sự hỗn loạn.
Nhà khảo cổ học nhận ra rằng Hạnh không phải nạn nhân của một lời nguyền ngẫu nhiên. Cô đã tìm thấy cuốn sách này trong trang trại, có lẽ trong một lần dọn dẹp kho cũ của cha mình. Bị ám ảnh bởi sức mạnh mà nghi lễ hứa hẹn, Hạnh đã tự nguyện thực hiện nó, chọn Hắc Vân làm “vật dẫn” để triệu hồi thực thể. Nhưng cô không biết rằng nghi lễ không chỉ tạo ra một đứa con – nó còn mở ra một cánh cổng đến một chiều không gian khác, nơi những sinh vật kinh hoàng đang chờ đợi.
Ngày nhà khảo cổ công bố phát hiện, ngôi làng lại rơi vào hoảng loạn. Người dân bắt đầu kể lại những hiện tượng kỳ lạ: tiếng hí ngựa vang lên giữa đêm, bóng người phụ nữ lướt qua cánh đồng, và những dấu chân ngựa xuất hiện trên đất mà không ai lý giải được. Một số người tin rằng Hạnh vẫn còn sống, lang thang đâu đó cùng đứa con của mình, chờ đợi ngày thực thể mà cô triệu hồi hoàn toàn thức tỉnh.
Câu chuyện về Hạnh kết thúc trong bí ẩn, nhưng nó để lại một câu hỏi ám ảnh: điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày, cánh cổng mà cô mở ra không còn đóng lại được nữa? Và khi đó, liệu con người có đủ sức để đối mặt với sự kinh hoàng mà Hạnh đã vô tình giải phóng?