Bà Hiền, tám mươi tuổi, sống trong căn nhà nhỏ ở một vùng quê nghèo. Căn nhà ấy là cả cuộc đời bà, nơi bà và chồng đã tần tảo nuôi ba người con khôn lớn. Chồng bà mất sớm, bà một mình gồng gánh, bán từng bó rau, con gà để các con được học hành. Giờ đây, khi tuổi già ập đến, đôi chân bà run rẩy, mắt mờ, sức khỏe yếu dần, nhưng bà vẫn cố gắng làm việc vặt trong nhà, mong không trở thành gánh nặng.
Người con trai út, Tâm, là niềm an ủi lớn nhất của bà. Tâm hiền lành, thương mẹ, nhưng từ khi lấy Lan làm vợ, mọi thứ dần đổi khác. Lan, một người phụ nữ sắc sảo, luôn tỏ ra bất mãn với sự hiện diện của bà Hiền trong nhà. Cô ta cho rằng bà già yếu, chỉ “ngồi không ăn bám”, làm nhà cửa thêm chật chội. Tâm, dù thương mẹ, nhưng dần bị lời nói của vợ làm lung lay. Anh bắt đầu im lặng khi Lan cằn nhằn, không còn bênh vực mẹ như trước.
Một buổi chiều mưa, bà Hiền đang ngồi vá áo thì Lan bước vào, giọng lạnh lùng: “Mẹ già rồi, ở đây chỉ thêm phiền. Nhà chật, bọn con còn phải nuôi con nhỏ. Mẹ tìm chỗ khác mà ở đi.” Bà Hiền sững sờ, đôi tay run rẩy buông kim chỉ. Bà nhìn sang Tâm, hy vọng con trai sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ cúi đầu, không dám ngẩng lên. Tim bà như vỡ vụn. Tám mươi năm sống trên đời, bà chưa từng nghĩ có ngày bị chính con trai và con dâu đuổi ra khỏi nhà.
Bà Hiền lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo cũ, chiếc khăn tay và tấm ảnh chồng bà để lại. Bà không khóc, nhưng đôi mắt mờ đục ngập tràn nỗi đau. “Mẹ đi đây, các con ở lại sống tốt,” bà nói, giọng nghẹn ngào. Lan không đáp, chỉ quay đi. Tâm đứng đó, muốn chạy theo mẹ nhưng đôi chân như bị chôn chặt.
Bà Hiền lê bước ra khỏi nhà, không biết đi đâu. Mưa rơi tầm tã, thấm ướt đôi vai gầy guộc. Bà ngồi dưới gốc cây cổ thụ đầu làng, nơi bà từng ngồi chơi với các con thời chúng còn bé. Những ký ức đẹp đẽ ùa về, xen lẫn với nỗi đau hiện tại. Bà tự hỏi: “Mình đã làm gì sai để con cái đối xử thế này?”
Tin bà Hiền bị con trai, con dâu đuổi ra khỏi nhà nhanh chóng lan khắp làng. Người ta xì xào, chỉ trích Tâm và Lan bất hiếu. Cô Tư, hàng xóm thân thiết của bà Hiền, không cầm được nước mắt khi thấy bà ngồi co ro dưới mưa. Cô vội chạy đến, đưa bà về nhà mình tá túc. “Bà ơi, sao bà không nói gì với tui? Để tui đi nói cho thằng Tâm một trận!” Cô Tư bức xúc. Nhưng bà Hiền chỉ lắc đầu: “Thôi, nó có cuộc sống của nó. Tui không muốn làm phiền.”
Trong khi đó, ở nhà Tâm, không khí nặng nề bao trùm. Tâm không thể ngủ được, hình ảnh mẹ già dưới mưa ám ảnh anh. Anh nhớ những ngày thơ bé, mẹ tần tảo thức khuya dậy sớm, nhường phần cơm ngon cho anh. Anh nhớ đôi bàn tay mẹ chai sần, ôm anh vào lòng mỗi khi anh sợ hãi. Tâm bật khóc, lần đầu tiên sau bao năm. Anh muốn chạy đi tìm mẹ, nhưng Lan ngăn lại: “Anh làm gì vậy? Mẹ đi rồi, nhà mình sẽ thoải mái hơn. Anh đừng mềm lòng!”
Nhưng sự thật dần lộ ra, khiến cả làng bàng hoàng. Hóa ra, Lan đuổi bà Hiền không chỉ vì bất mãn cá nhân. Cô ta nghe lời một người quen, nói rằng căn nhà bà Hiền đang ở nằm trên mảnh đất có giá trị lớn, vì khu vực này sắp được quy hoạch thành khu du lịch. Lan muốn bán căn nhà để lấy tiền, nhưng bà Hiền nhất quyết không đồng ý, vì đó là kỷ vật của chồng bà, là nơi bà muốn sống đến cuối đời. Để đạt được mục đích, Lan thuyết phục Tâm rằng đuổi mẹ đi là cách duy nhất.
Cô Tư, sau khi nghe ngóng được chuyện này, lập tức kể lại cho bà Hiền. Bà Hiền đau đớn, nhưng không oán trách. Bà chỉ nói: “Tui không trách con dâu, chỉ thương thằng Tâm bị mờ mắt.” Cô Tư không chịu nổi, quyết định tìm Tâm để nói rõ sự thật. Cô gặp Tâm, kể lại mọi chuyện, từ việc Lan toan tính bán nhà đến nỗi đau của bà Hiền khi bị đuổi đi. Tâm như chết lặng. Anh không ngờ vợ mình lại vì tiền mà nhẫn tâm đến vậy.
Đêm đó, Tâm đối mặt với Lan. “Cô nói thật đi, có phải cô đuổi mẹ vì mảnh đất này không?” Tâm gằn giọng. Lan chối quanh, nhưng cuối cùng cũng thừa nhận. Tâm đau đớn nhận ra mình đã sai khi nghe lời vợ, bỏ rơi người mẹ đã hy sinh cả đời vì mình. Anh lập tức chạy đến nhà cô Tư, quỳ xin mẹ tha thứ. “Mẹ ơi, con sai rồi. Con xin mẹ về nhà với con,” Tâm khóc nức nở. Bà Hiền nhìn con, nước mắt lăn dài. Bà không nói gì, chỉ nắm tay con trai, như muốn tha thứ.
Bà Hiền trở về nhà, nhưng mọi thứ không còn như trước. Lan, vì xấu hổ và bị dân làng chỉ trích, đã bỏ đi nơi khác. Tâm, từ đó, dành cả đời để chuộc lỗi, chăm sóc mẹ từng ngày. Căn nhà nhỏ vẫn đứng đó, không bị bán đi, như một minh chứng cho tình mẹ con bất diệt.
Câu chuyện về bà Hiền lan truyền khắp nơi, khiến nhiều người rơi nước mắt. Nó là lời nhắc nhở về lòng hiếu thảo, về giá trị của tình thân trong một thế giới đầy toan tính. Với bà Hiền, dù cuộc đời có đau đớn, bà vẫn chọn tha thứ, bởi tình yêu của một người mẹ là vô điều kiện, mãi mãi không phai nhạt.