Tôi sống trong một khu phố nhỏ, nơi những ngôi nhà san sát nhau và lối đi chung giữa các nhà chỉ đủ cho một chiếc xe máy lách qua. Hàng xóm của tôi, ông Tâm, là một người đàn ông trung niên, luôn tự hào về chiếc ô tô bóng loáng của mình. Nhưng vấn đề là ông ta có thói quen đỗ xe ngay trước lối vào nhà tôi, chắn hết đường đi. Không chỉ một lần, mà ngày nào cũng vậy.
Ban đầu, tôi nghĩ ông Tâm chỉ vô ý. Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở, lịch sự đề nghị ông đỗ xe ở chỗ khác để tôi và gia đình có thể ra vào dễ dàng. Ông ta cười xòa, nói: “Ôi, xin lỗi, quên mất! Lần sau sẽ cẩn thận.” Nhưng “lần sau” chẳng bao giờ đến. Ngày qua ngày, chiếc xe vẫn ngang nhiên án ngữ trước cửa nhà tôi. Có hôm tôi phải vác xe máy qua bãi cỏ lầy lội để vào nhà, có hôm con gái tôi suýt ngã vì trượt chân trên nền đất ẩm. Tức thì tức thật, nhưng tôi không muốn làm to chuyện. Dù gì cũng là hàng xóm, sống lâu dài bên nhau, gây gổ chỉ thêm mệt.
Nhưng sự kiên nhẫn của tôi dần cạn. Một buổi tối, tôi đi làm về muộn, trời mưa tầm tã. Lối vào nhà lại bị chiếc xe của ông Tâm chắn kín. Tôi đứng dưới mưa, ướt như chuột lột, gọi điện cho ông ta. Ông Tâm bắt máy, giọng tỉnh bơ: “À, tôi đang ăn cơm, lát nữa ra dời xe nhé.” Tôi chờ gần nửa tiếng, ông ta mới đủng đỉnh bước ra, không một lời xin lỗi, chỉ ném cho tôi cái nhìn kiểu “làm gì mà căng thẳng thế”.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, nghĩ đủ mọi cách. Gọi công an khu vực? Báo chính quyền? Hay thẳng thừng đối đầu? Nhưng rồi, tôi nảy ra một ý tưởng. Không cần to tiếng, không cần tranh cãi, tôi sẽ cho ông Tâm một bài học mà ông ta nhớ mãi.
Kế hoạch của tôi bắt đầu vào sáng hôm sau. Tôi quan sát thói quen của ông Tâm. Ông ta thường đi làm lúc 7 giờ sáng và về nhà vào khoảng 6 giờ tối. Chiếc xe luôn được đỗ trước cửa nhà tôi trong khoảng thời gian đó. Tôi quyết định hành động vào buổi trưa, khi khu phố vắng người.
Tôi nhờ thằng bạn thân, Hùng, làm nghề cơ khí, mang đến vài tấm thép mỏng nhưng chắc chắn. Chúng tôi hì hụi dựng một “hàng rào” giả ngay sát mép xe của ông Tâm. Hàng rào này thực chất là vài tấm thép ghép lại, sơn màu giống hệt hàng rào thật của khu phố, nhìn từ xa chẳng ai nghi ngờ. Quan trọng là nó chặn cứng cửa xe bên phía tài xế, khiến ông Tâm không thể mở cửa để vào trong. Để thêm phần thuyết phục, tôi dán lên hàng rào một tờ giấy ghi: “Thông báo: Khu phố đang sửa chữa lối đi, đề nghị không di chuyển xe trong 24 giờ.”
Xong xuôi, tôi và Hùng ngồi trong nhà, nhâm nhi cà phê, chờ xem kịch hay. Đúng 6 giờ tối, ông Tâm về. Ông ta bước ra khỏi xe công ty, tiến đến chiếc ô tô của mình, rồi khựng lại. Tôi thấy ông ta đứng ngẩn ra, nhìn tờ giấy trên hàng rào, rồi lẩm bẩm gì đó. Ông thử đẩy hàng rào, nhưng nó được cố định chắc chắn, không nhúc nhích. Ông Tâm bắt đầu bực mình, đi qua đi lại, gọi điện cho ai đó, có lẽ là bạn bè hay đồng nghiệp để than vãn.
Tôi ngồi trong nhà, giả vờ không biết gì, nhưng trong lòng khoái chí. Ông Tâm không thể vào xe, đành phải đi bộ về nhà. Cả tối hôm đó, ông ta không dám đụng đến hàng rào, chắc sợ vi phạm “thông báo” của khu phố. Sáng hôm sau, tôi tháo hàng rào trước khi ông Tâm dậy, để ông ta có thể lấy xe đi làm như bình thường. Nhưng tôi biết, ông ta đã có một đêm không yên giấc.
Tưởng thế là xong, nhưng tôi muốn ông Tâm nhớ lâu hơn. Vài ngày sau, tôi lặp lại chiêu cũ, nhưng lần này tinh vi hơn. Tôi nhờ Hùng chế một thiết bị nhỏ, giống như một chiếc khóa bánh xe mini, gắn vào lốp xe của ông Tâm. Thiết bị này không thực sự khóa bánh, nhưng nhìn từ ngoài thì giống hệt khóa xe của công an giao thông. Tôi lại dán thêm một tờ giấy: “Xe đỗ sai quy định, liên hệ ban quản lý khu phố để xử lý.”
Lần này, ông Tâm hoảng thật. Tôi thấy ông ta chạy qua chạy lại, gọi điện liên tục, mặt mày tái mét. Ông ta thậm chí còn đến gõ cửa nhà tôi, hỏi xem tôi có biết ai trong ban quản lý khu phố không. Tôi giả vờ ngây thơ: “Ôi, chắc bác đỗ xe chắn lối nên bị khóa rồi. Để tôi hỏi giúp bác nhé.” Ông Tâm gật đầu lia lịa, cảm ơn rối rít, nhưng tôi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán ông ta.
Sau vụ đó, ông Tâm thay đổi hẳn. Chiếc xe không còn xuất hiện trước cửa nhà tôi nữa. Ông ta tìm một chỗ đỗ mới, cách nhà vài mét, dù phải đi bộ xa hơn. Mỗi lần gặp tôi, ông ta cười gượng, nói vài câu xã giao, nhưng tôi biết, ông ta đã “tởn đến già”. Hàng xóm khác trong khu phố cũng để ý, một vài người còn hỏi tôi: “Sao tự nhiên ông Tâm ngoan thế?” Tôi chỉ cười, chẳng nói gì.
Câu chuyện này dạy tôi một điều: đôi khi, không cần to tiếng hay gây gổ, chỉ cần một chút sáng tạo và kiên nhẫn, bạn có thể khiến người khác tự thay đổi. Với ông Tâm, tôi không chỉ giải quyết được vấn đề, mà còn khiến ông ta hiểu rằng, sống chung trong một khu phố, tôn trọng lẫn nhau là điều quan trọng nhất.