Tôi sống trong một khu dân cư vốn hiền hòa, người già tưới cây, trẻ con đá bóng, chó thì lười sủa. Mọi chuyện đều êm ả… cho đến một ngày, nhà kế bên – ông Lợi – quyết định “thay đổi không gian sống” bằng cách dựng một cái chuồng chim to như căn tin trường học trên sân thượng.
Ban đầu, tôi cũng thấy hay hay. Ông ấy bảo:
“Tụi nó vui lắm! Sáng gáy, chiều líu lo. Như bản nhạc thiên nhiên.”
Nghe cũng có lý. Cho đến khi tôi nhận ra, âm thanh ấy bắt đầu từ lúc 4 giờ sáng. Và không phải bản nhạc nào thiên nhiên cũng dễ chịu – nhất là khi nó đi kèm với… phân.
Từng đợt phân chim theo gió bay lả tả xuống sân nhà tôi. Vệt trắng loang lổ khắp mái tôn, loang ra cả bệ cửa sổ. Tôi phơi đồ, mà nhìn cái áo trắng dính vết lốm đốm thì chỉ muốn ném luôn vào sọt rác.
Một hôm, tôi đang ăn cơm trưa ngoài hiên thì một bãi phân chim rơi trúng tô canh chua.
Tôi đẩy ghế đứng dậy, lau mặt, lau tô rồi… đi sang nhà ông Lợi gõ cửa.
– “Chú ơi, chim chú ị sang sân cháu kìa.”
– “Chim nó có cánh, nó bay lung tung, tui biết đường nào mà lần.” – ông cười toe.
Tôi cố nhịn. Tôi lịch sự, tử tế. Nhưng sau 3 tuần mỗi ngày đều nhận được “quà từ trời”, tôi quyết định: đã đến lúc trả lại món nợ phân bay.
Kế hoạch “Phản Chim Kế”
Tôi âm thầm lên mạng đặt một bộ loa siêu âm đuổi chim. Đây là loại chuyên dùng ở sân bay để ngăn chim bay vào động cơ máy bay. Tôi hẹn giờ phát tần số vào lúc 3h sáng, ngay sát vách chuồng chim.
Sau đó, tôi treo hàng chục đĩa CD cũ và miếng gương nhỏ lên lan can. Ban ngày, nắng chiếu vào phản quang loá mắt. Tối đến, đĩa CD lấp lánh như lễ hội nhạc điện tử. Chim hoảng, không dám đậu gần.
Cuối cùng, tôi nhờ thằng cháu vẽ một con mèo khổng lồ đang há miệng như muốn táp cả chuồng chim. Tôi dán ngay lên tường, hướng thẳng về sân thượng nhà bên.
Diễn biến bất ngờ
Ba ngày sau, chim bắt đầu rối loạn. Chúng bay vòng vòng, kêu inh ỏi, va vào lưới chắn, thậm chí có con rớt xuống mái tôn nhà tôi. Đêm nào cũng nghe ông Lợi thở dài, chửi “không hiểu tụi mày bị cái gì”.
Một buổi sáng, tôi nghe tiếng vợ ông Lợi làu bàu:
“Chim bay mất mấy con rồi đó ông. Hay nhà bên chơi ngải chim?”
Tôi suýt bật cười.
Đến cuối tuần, chuồng chim đã vắng hẳn. Tôi đang phơi đồ thì thấy ông Lợi dọn dẹp sân thượng, tháo từng thanh lồng sắt.
– “Chú bỏ nuôi chim rồi hả?” – tôi hỏi, giả bộ vô tư.
– “Ừ… tụi nó đẻ phân thì ít mà gây họa thì nhiều. Tui chuyển qua nuôi cá cho yên lành.” – ông đáp, vẻ mệt mỏi.
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Ừ, nuôi cá thì nước bắn sang nhà cháu còn đỡ hơn… cứt chim.”
Cái kết
Từ hôm đó, sân nhà tôi sạch sẽ, yên tĩnh. Áo trắng phơi không cần giặt lại. Chim bay đâu thì bay, tôi không cần biết. Nhưng mỗi lần đi qua tiệm chim cảnh ngoài đầu ngõ, tôi vẫn tủm tỉm cười nghĩ:
“Tự do bay là quyền của chim. Nhưng khi phân bay sang nhà người khác… thì chim phải chịu trách nhiệm.”