Tôi là Mai, 32 tuổi, sống độc thân và làm kế toán ở một thị trấn nhỏ. Em gái tôi, Linh, nhỏ hơn tôi 5 tuổi, đã qua đời cách đây một năm vì bệnh hiểm nghèo, để lại chồng là Tuấn và cô con gái 4 tuổi tên Bông. Linh là ánh sáng của gia đình, luôn vui vẻ, yêu đời, và là niềm tự hào của bố tôi. Khi Linh mất, cả nhà như sụp đổ, đặc biệt là bố, người coi Linh như báu vật. Tôi thương em, thương Bông, và thường xuyên qua lại chăm sóc Tuấn và con bé để bù đắp phần nào nỗi đau.
Hôm ấy là ngày giỗ đầu của Linh. Tôi cùng bố và Tuấn ra nghĩa trang thăm mộ em. Trời lất phất mưa, không khí nặng nề. Trước tấm bia khắc tên Linh, tôi không cầm được nước mắt. Hình ảnh em cười rạng rỡ, những ngày hai chị em tâm sự, và cả lúc em yếu ớt trên giường bệnh ùa về. Tuấn lặng lẽ thắp hương, mắt đỏ hoe, còn bố tôi đứng im, đôi vai run run. Bông, dù còn nhỏ, cũng cảm nhận được nỗi buồn, ôm chặt chân tôi, lí nhí: “Cô Mai, mẹ đâu rồi?”
Tôi quỳ xuống ôm Bông, nước mắt lăn dài. Sau khi thắp hương, cả ba chúng tôi đứng lặng trước mộ. Bất ngờ, bố tôi quay sang tôi, giọng nghẹn ngào nhưng cương quyết: “Mai, bố nói thật. Con thương cháu, thương em, thì làm vợ Tuấn đi. Thay Linh chăm sóc chồng con nó. Bông cần mẹ, Tuấn cần người ở bên. Bố chỉ muốn gia đình mình vẹn tròn.”
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Làm vợ Tuấn? Ý nghĩ ấy chưa từng xuất hiện trong đầu tôi. Tuấn cũng ngẩng lên, ánh mắt bối rối, rõ ràng anh không ngờ bố tôi nói vậy. Tôi nhìn bố, thấy ông đang khóc, nhưng trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả – vừa đau đớn, vừa bất lực. Không suy nghĩ nhiều, tôi đáp lại, giọng run nhưng rõ ràng: “Bố, con không thể thay thế Linh, và Tuấn cũng không cần một người vợ thay thế.”
Câu nói ấy như một nhát dao. Bố tôi tím mặt, mắt long lên giận dữ. “Con nói vậy là sao? Bố chỉ muốn tốt cho Bông, cho Tuấn, cho cả con! Con ích kỷ quá, Mai!” ông quát, giọng lạc đi. Tuấn vội can: “Bố, Mai nói đúng. Con và Bông quý Mai, nhưng không phải theo cách đó.” Nhưng bố tôi không nghe, ông quay lưng, bước nhanh về xe, bỏ lại tôi và Tuấn bên mộ Linh.
Tôi đứng lặng, nước mắt rơi. Tôi không giận bố, vì tôi hiểu ông chỉ muốn giữ chút gì đó của Linh qua tôi, muốn Bông có mẹ, muốn gia đình không tan vỡ. Nhưng tôi không thể làm điều ông mong. Tôi yêu Linh, yêu Bông, nhưng tôi không thể sống thay cuộc đời em, hay ép mình vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Tuấn nhìn tôi, nói nhỏ: “Mai, cảm ơn em. Anh hiểu, và anh cũng không muốn em phải hy sinh.”
Trên đường về, bố tôi không nói một lời, nhưng tôi biết ông đang đau. Vài ngày sau, tôi đến nhà bố, quỳ xin lỗi. Tôi nói rằng tôi sẽ luôn chăm sóc Bông và Tuấn như chị, như cô, nhưng không thể làm vợ Tuấn, vì tôi muốn giữ tình yêu dành cho Linh trong sáng, và tôn trọng trái tim của chính mình. Bố tôi im lặng, rồi ôm tôi, khóc: “Bố sai rồi, Mai. Bố chỉ sợ mất thêm đứa con.”
Từ đó, tôi vẫn qua lại nhà Tuấn, chăm sóc Bông, chơi với con bé, dạy nó học. Tuấn dần mở lòng, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chúng tôi mãi là gia đình, không phải vợ chồng. Bố tôi cũng dịu lại, hiểu rằng tình thân không cần phải ép buộc thành hôn nhân. Mỗi lần ra thăm mộ Linh, tôi kể cho em nghe về Bông, về bố, và thầm hứa sẽ giữ gìn gia đình theo cách của riêng mình.
Câu chuyện bên mộ Linh dạy tôi rằng, tình yêu và trách nhiệm có nhiều cách thể hiện, nhưng quan trọng nhất là phải chân thành với trái tim mình và những người mình yêu thương.