Năm 1975, giữa những ngày cuối cùng của chiến tranh, ông Tư – một người nông dân miền Trung – bồng đứa con trai mới lên ba chạy loạn giữa tiếng bom đạn.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, một quả đạn pháo nổ sát đường. Khi ông Tư tỉnh lại, tay không còn ôm con, chỉ còn vệt máu lẫn bụi đất mù mịt.
Suốt nhiều năm sau đó, ông bôn ba khắp nơi tìm con, ôm theo một tấm ảnh cũ nhàu nát – hình thằng bé mặt tròn, tay trái có vết bớt đen.
Nhưng chiến tranh đã cuốn trôi tất cả.
Không có tung tích. Không có lời nhắn. Không có một nấm mồ nào.
Ông Tư về già, sống quạnh hiu trong căn nhà mái tôn rách nát, ngày ngày ngồi tựa cửa nhìn ra quốc lộ, hy vọng một phép màu.
Đến năm 2020, làng trên xóm dưới xôn xao.
Một chương trình tìm kiếm thân nhân thất lạc do chính quyền tổ chức. Trong đó, có một người đàn ông tên Minh – 48 tuổi – từ nước ngoài trở về, muốn tìm gia đình ruột thịt.
Minh nói anh chỉ nhớ mang máng rằng ngày nhỏ, mình lạc trong chiến tranh.
Anh còn có:
– Một vết bớt đen nơi tay trái.
– Một chiếc khăn thêu tên “Tư – Bảo”.
Cả làng ập tới nhà ông Tư báo tin.
Ông run rẩy, ôm bức ảnh cũ, ra trụ sở Ủy ban.
Khi Minh bước vào, ông Tư bật khóc như đứa trẻ. Vết bớt, chiếc khăn… tất cả trùng khớp không thể sai.
“Bảo ơi, con tao đây rồi!” – Ông Tư gào lên, ôm chặt Minh vào lòng.
Minh cũng khóc nức nở trong vòng tay người cha mà mình tưởng đã mất từ lâu.
Cả làng mừng rỡ. Người ta chuẩn bị cỗ bàn ăn mừng “ngày Bảo về làng.”
Ngay chiều hôm đó, trong buổi tiệc nhỏ đơn sơ, ông Tư rưng rưng hỏi Minh:
“Suốt bấy nhiêu năm, con sống ra sao? Có còn giữ gì của cha mẹ không?”
Minh gật đầu, rút từ balo một chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ, khóa đã gỉ sét.
“Con có cái này… nó theo con từ lúc bé.”
Ông Tư, run rẩy, mở chiếc hộp ra trước sự chứng kiến của mọi người.
Bên trong, ai nấy chết sững.
Không phải khăn áo cũ, cũng không phải di vật trẻ con.
Mà là… một thẻ bài lính Mỹ, một khẩu súng lục nhỏ, và một xấp giấy tờ ghi toàn tiếng Anh.
Giữa đống giấy tờ, nổi bật một tấm ảnh chụp trắng đen: một đứa bé tóc vàng hoe, tay có vết bớt đen, đang bế một con búp bê.
Ông Tư lắp bắp, toàn thân lạnh ngắt:
“Đây… đâu phải con tao…”
Minh cúi đầu, nước mắt ràn rụa.
Giọng anh nghẹn lại:
“Con xin lỗi… Con không phải Bảo.”
Không khí đông cứng lại.
Minh kể: anh lớn lên trong một gia đình Mỹ, được kể rằng mình là trẻ mồ côi gốc Á, lạc giữa chiến tranh.
Mãi đến khi cha mẹ nuôi qua đời, anh mới phát hiện trong di vật họ để lại – chiếc hộp này.
Không có danh tính. Không quê quán.
Chỉ có tấm khăn cũ thêu chữ “Tư – Bảo” tìm được trong túi quần rách của anh năm đó.
Tuyệt vọng vì không biết mình là ai, Minh lần tìm về Việt Nam, cố gắng ghép từng mảnh ký ức rời rạc.
Khi nghe tin có một người cha thất lạc con trai mang tên Bảo, có vết bớt đen, anh liều một phen…
“Con chỉ muốn có một gia đình. Dù chỉ trong chốc lát.” – Minh nghẹn ngào.
Ông Tư ngồi lặng, tay nắm chặt chiếc khăn cũ run rẩy.
Cả làng im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, ông Tư mới vỗ vỗ lên vai Minh, mắt ông đã nhòe nước:
“Không phải Bảo… cũng chẳng sao.”
“Nếu con muốn… thì cứ gọi ta là cha đi.”
Cả hai cha con, một thật, một giả, ôm nhau giữa sân nhà lộng gió, giữa những tiếng ve sầu chiều muộn.
Ngoài kia, quốc lộ bụi mù, vẫn còn đầy những cuộc đời thất lạc chưa tìm được lối về.