Ở một làng yên bình nằm bên dòng sông nhỏ, có một người đàn ông tên là Nam, nổi tiếng là người chồng chung thủy và tận tận. Nam và vợ mình, Lan, sống một cuộc đời giản dị nhưng hạnh phúc. Lan là một phụ nữ hiền hậu, luôn nở nụ cười ấm áp với mọi người. Nhưng số phận nghiệt ngã đã giận dữ đi Lan trong cơn cuồng bệnh, để lại Nam trong nỗi đau mất mát không gì bù đắp được.
Nam để tang vợ đúng ba năm, như phong tục truyền thống. Trong suốt thời gian đó, anh sống Yên Yên, chăm chỉ làm việc ở cánh đồng và chỉ giao tiếp tiếp với hàng xóm khi cần thiết. Mỗi buổi chiều, người ta thường thấy anh ra ngồi bên mộ Lan, thì thầm như thể cô vẫn còn ở đó, lắng nghe anh. Dân làng cảm động trước tình yêu sâu đậm của Nam, nhưng cũng lo lắng rằng anh sẽ mãi chìm trong nỗi buồn.
Sau ba năm, dưới sự hoạt động của gia đình và bạn bè, Nam quyết định mở lòng. Anh gặp Hương, một cô gái dịu dàng từ làng bên. Hương không chỉ xinh đẹp mà còn trái tim ấm áp, luôn quan tâm đến Nam và tôn trọng quá khứ của anh. Dần dần, tình cảm ủ hầm, và Nam quyết định cưới Hương. Dân làng vui mừng, cho rằng cuối cùng Nam cũng tìm được hạnh phúc mới.
Ngày cưới được tổ chức đơn sơ nhưng ấm cúng tại nhà Nam. Hoa được kết nối khắp sân, tiếng cười nói giãn. Hương trong tà áo cưới trắng, rạng rỡ bên Nam, người hôm nay đã nở nụ cười tiên sau ba năm dài. Nhưng khi lễ cưới đang diễn ra, một sự việc không thể ngờ tới khiến mọi người suy nghĩ.
Một người phụ nữ lạ mặt, mặc áo tang, tay cầm khăn trắng, bước vào sân. Gương mặt cô ta nhạt nhạt, đôi mắt đỏ hoe như vừa cấp rất nhiều. Không ai biết cô là ai, nhưng sự xuất hiện của cô tạo không khí trở nên nặng nề. Cô tiến thẳng đến trước bàn thờ tổ tiên, nơi hình ảnh đám cưới của Nam và Hương vừa được đặt lên, rồi bất ngờ quỳ xuống, bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô như xé tan sự rảnh rỗi của buổi lễ, khiến tất cả mọi người im lặng.
Nam phấn khích, cố gắng nhớ xem mình đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu, nhưng không tài nào nhận ra. Hương, dù hoang mang, vẫn giữ bình tĩnh và nhẹ nhàng hỏi: “Chị là ai? Sao lại đến đây khóc trong ngày vui của chúng tôi?”
Người phụ nữ mặt lên, đôi mắt tối nhìn Nam. Cô nói, giọng run run: “Anh Nam… anh không nhớ tôi, nhưng tôi không thể đến hôm nay. Tôi nợ chị Lan một lời xin lỗi, và tôi phải trả món nợ này trước khi anh bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cả sân cưới lộn xộn. Mọi người bắt đầu thì thầm, mong đợi không về danh tính của người phụ nữ. Nam bước tới, giọng trầm nhưng đầy xúc cảm: “Cô nói gì về Lan? Cô là ai? Tại sao lại nhắc đến vợ tôi?”
Người phụ nữ hít một hơi thở thật sâu, như lấy hết can đảm để nói. Cô kể rằng mình tên là Mai, một người từng sống ở làng này nhiều năm trước. Mai và Lan từng là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng một biến cố đã khiến họ xa cách. Năm đó, Mai vì ghen tị với hạnh phúc của Lan và Nam, đã lan truyền những tin đồn thất thiệt, khiến Lan hiểu được nguy hiểm và đau khổ một thời gian dài. Dù sau đó thực sự được thể hiện rõ ràng, Mai vẫn chưa đủ dũng cảm để xin lỗi Lan. Khi Lan qua đời, Mai đã rời làng, mang theo nỗi ân hận ngày dứt.
“Khi nghe tin anh cưới vợ mới, em biết mình không trốn tránh nữa,” Mai nói, nước mắt lăn dài. “Tôi phải đến đây, trước mặt anh và mọi người, để xin lỗi chị Lan. Tôi không muốn chị ấy ra đi mà vẫn còn oan khuất trong lòng.”
Nam đứng yên, những ký ức xưa cũ về. Anh nhớ lại khoảng thời gian Lan từng khóc vì những lời đàm tiếu, nhưng cô chưa bao giờ kể rõ nguyên nhân. Giờ đây, sự thật làm trái tim anh đau đau, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của Mai.
Hương, dù ban đầu bối rối, giờ đây bước đến bên Mai, nhẹ nhàng bảo vệ dậy dậy. “Chị Mai, nếu chị đã hấp hối và thành tâm xin lỗi, em tin chị Lan ở nơi xa cũng sẽ tha thứ. Hôm nay là ngày vui, chị đừng khóc nữa. Hãy để mọi chuyện đau buồn qua đi.”
Lời nói của Hương như một làn gió xoa dịu. Mai nhìn Hương, rồi nhìn Nam, gật đầu trong nước mắt. Cô đặt chiếc khăn tang xuống trước bàn thờ, thì thầm lời xin lỗi cuối cùng với Lan, rồi Yên lặng đi. Không ai giữ lại, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thoải mái trong không khí, như thể một gánh nặng vô hình vừa được bỏ đi.
Ngày lễ tiếp tục, nhưng giờ đây mang một ý nghĩa sâu sắc hơn. Nam nắm tay Hương, ánh mắt ánh sáng lên sự biết ơn. Anh biết rằng, dù quá khứ có đau buồn, tình yêu và lòng bao dung sẽ luôn là con đường sáng.
Từ đó, dân làng vẫn kể lại câu chuyện về người phụ nữ bí ẩn cầm khăn tang đến Khóc trong ngày cưới của Nam. Nhưng họ không kể về tò mò hay nghi ngờ, mà như một bài học về sự tha thứ và cách con người có thể chữa lành những vết thương cũ, để tiếp tục sống và yêu thương.