Ở xóm Gành Tre, nhắc đến nhà trọ cô Tám thì ai cũng rùng mình nhưng không ai dám nói to.
Nhà cô Tám nằm cuối dốc, rộng rãi, sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi – giá trọ lại rẻ bất ngờ. Chỉ có một điều… chỉ cho đàn ông thuê, và không ai ở quá 7 ngày.
Không phải cô Tám đuổi. Ngược lại, **ai hỏi thuê dài hạn, cô còn cười hiền bảo:
– Ở được thì cứ ở, tôi đâu cấm.**
Vậy mà kỳ lạ thay, bất kỳ người đàn ông nào vào trọ – thanh niên, công nhân, ly hôn, già trẻ – cứ đến ngày thứ 8 là… tự thu dọn đồ đạc rời đi, mặt xanh lét, không quay lại, không chào ai, không để lại số.
Dân làng đồn đoán đủ kiểu. Người bảo nhà có “vía dữ”, người nói đến ngày thứ 7 là bị cô Tám “làm phép giữ hồn”, người ác miệng hơn thì bảo: “đàn ông ở đó… đêm ngày thứ 7 đều khóc một mình.”
Thấy chuyện ngày càng rợn người, ông Ba Trưởng thôn – vốn là bộ đội xuất ngũ, nổi tiếng gan dạ – liền xung phong xin trọ 10 ngày để “dẹp mê tín”.
Cô Tám đồng ý, vẫn bằng nụ cười nhẹ như gió:
– Ừ, ông cứ ở. Có gì đâu mà phải sợ…
Ngày 1 đến 6, mọi thứ bình thường. Nhà sạch, cô Tám nấu ăn ngon, ít nói, tối ngủ sớm.
Ngày thứ 7, ông Ba bắt đầu thấy lạ.
Đúng 10h tối, khi tắt đèn nằm nghỉ, ông nghe tiếng chân đi lại bên ngoài cửa phòng – rất nhẹ nhưng đều đặn – như đi quanh giường.
Tiếng cốc chén lách cách ở bếp. Rồi giọng phụ nữ thì thầm: “Đủ chưa? 7 ngày rồi…”
Ông bật dậy mở cửa. Không ai. Cô Tám cũng đã tắt đèn phòng.
Ông rùng mình – nhưng vẫn gắng ngủ.
Đến sáng ngày thứ 8, ông Ba cố tình ở lại xem điều gì sẽ xảy ra. Đến trưa, ông giả vờ đi ra ngoài rồi vòng lại… rình qua khe cửa phòng cô Tám.
Và ông sững sờ đến toát mồ hôi.
Trong phòng, tường treo kín ảnh chân dung đàn ông – những người từng trọ ở đây. Trên mỗi bức ảnh là một con số được khắc nhỏ: 1… 2… 3… đến tận 28.
Dưới mỗi ảnh là một **mảnh giấy nhỏ, ghi dòng chữ nguệch ngoạc:
“Không chịu nổi.”
“Quá giống…”
“Tôi xin lỗi.”**
Giữa phòng là một chiếc hộp gỗ đang mở – bên trong là một lá thư… từ năm 2003.
Lá thư viết bằng nét chữ của một người đàn ông:
“Tám à, nếu em đọc được thư này, chắc là anh đi rồi.
Anh không chịu nổi ánh mắt em mỗi đêm.
Em giống cô ấy quá.
Em khiến anh thấy tội lỗi…
Em đẹp y như vợ anh – người anh bỏ lại năm xưa.
Mỗi ngày ở đây là một ngày trả giá.
Em tha cho anh.”
Lúc này, ông Ba nhớ ra: cô Tám chính là vợ cũ của một người đàn ông từng là “hung thủ trong vụ bỏ trốn hôn nhân lớn nhất làng” hồi xưa. Người đàn ông ấy đã biến mất không lý do ngay trước lễ cưới, khiến cô Tám mất trí suốt 2 năm.
Và cô Tám đã sống lại, nhưng không quên.
Mỗi người đàn ông trọ ở đây đều vô tình gợi lại vết thương cũ,
và cô không hề đuổi ai – chính họ, đến ngày thứ 8, sẽ không chịu nổi… sự im lặng của cô, ánh mắt của cô, và… bản sao quá rõ của người họ từng phụ bạc.
Ông Ba không nói gì. Lặng lẽ dọn đồ rời đi trong đêm.
Từ đó, nhà trọ vẫn mở, chỉ có điều: ông Ba dán mảnh giấy trước cổng, viết vỏn vẹn một dòng:
“Nếu từng làm ai đau lòng, đừng vào đây.”