Minh – 35 tuổi, là một người đàn ông thành đạt, hiện là Chủ tịch của một công ty công nghệ top đầu tại Hà Nội. Anh không xuất hiện nhiều trên truyền thông, sống kín tiếng và hiếm khi thể hiện sự giàu có của mình. Những ai từng tiếp xúc với anh đều cảm nhận được sự điềm đạm, khiêm nhường và rất chân thành trong cách sống.
Hôm nay là một ngày đặc biệt – Minh lần đầu tiên về quê bạn gái, Thảo, để dự giỗ bên ngoại cô. Hai người yêu nhau hơn một năm, và Thảo đã nhiều lần kể về đại gia đình ấm cúng nơi cô lớn lên. Dù bận trăm công nghìn việc, Minh vẫn gác hết lịch trình lại để về quê cùng Thảo. Nhưng không như nhiều người nghĩ, anh không đi xe sang, không mặc đồ hiệu. Chỉ là một chiếc sơ mi trắng giản dị, quần kaki và đôi giày bata bạc màu.
Trên chuyến xe khách về quê, Thảo hơi lo lắng:
– “Anh về đó cứ ăn nói tự nhiên, nhưng đừng phô trương quá nhé. Quê em người ta sống mộc mạc, thấy ai sang quá lại dễ bị dị nghị…”
Minh cười hiền:
– “Anh biết. Anh về đây là để làm rể, đâu phải để làm Chủ tịch.”
Chiếc xe dừng lại ở một xã nhỏ thuộc tỉnh Nam Định. Nhà Thảo nằm cuối con đường đất đỏ, hai bên là ruộng lúa đang mùa trổ đòng xanh rì. Cả nhà Thảo đã chờ sẵn ngoài cổng. Bà ngoại Thảo, các dì, các cậu và cả mấy đứa em nhỏ xúm lại chào đón Minh. Mọi người khá thân thiện nhưng cũng không khỏi… đánh giá sơ bộ người đàn ông lần đầu về ra mắt.
Nhìn Minh giản dị, lại chủ động xắn tay vào dọn cỗ, ai nấy đều nghĩ anh là nhân viên văn phòng bình thường – được cái cao ráo, lễ phép chứ chẳng có gì đặc biệt.
Một bác họ của Thảo – bác Định, nổi tiếng trong họ là người hay “xét nét” – thấy Minh đang lau bàn ăn thì gọi lớn:
– “Này, cháu rể kia, làm nhanh nhanh lên nhé. Ở quê này, thanh niên như cháu là phải lanh lẹ, đừng có ‘ngồi mát ăn bát vàng’ là không ai ưa đâu!”
Minh thoáng sững người, nhưng nhanh chóng gật đầu cười:
– “Dạ, cháu hiểu mà. Cháu đang làm quen với không khí quê mình.”
Thảo nghe vậy, hơi đỏ mặt, định nói gì đó nhưng Minh lắc đầu ra hiệu không sao. Trong ánh mắt anh vẫn là sự bình tĩnh, không hề để tâm.
Sau bữa cỗ, mọi người ngồi nghỉ uống nước chè, hút thuốc lào và… bắt đầu màn “hỏi cung” quen thuộc: “Làm gì? Ở đâu? Gia đình thế nào?”. Minh trả lời thành thật, vẫn giữ giọng điềm đạm:
– “Cháu làm trong ngành công nghệ, có công ty riêng ở Hà Nội, chủ yếu điều hành là chính…”
Một cậu em họ nhanh nhảu lôi điện thoại ra tra Google, đọc tên công ty anh vừa nhắc… rồi mắt tròn mắt dẹt, lặng người vài giây. Nó quay sang người bên cạnh thì thầm:
– “Anh ấy là… Chủ tịch công ty đó đấy! Trời đất… công ty nghìn tỷ luôn!”
Tin lan như virus. Mọi người trong sân đang nhai trầu uống nước bỗng rì rào, tò mò liếc nhìn Minh. Bác Định lúc nãy còn gay gắt, giờ quay ngoắt thái độ, đến gần Minh vỗ vai cười:
– “Úi dào, bác tưởng cháu chỉ làm văn phòng! Biết cháu là Chủ tịch công ty to thế thì bác đã… tiếp đãi cho đàng hoàng từ đầu rồi!”
Minh chỉ cười nhẹ, không nói gì. Thảo ngồi bên cạnh thì hơi ngại ngùng, nhưng cũng tự hào lắm. Cô biết Minh không thích khoa trương, và anh vẫn thế – dù ở thành phố hay giữa xóm làng yên ả.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã ấm êm… Nhưng chuyện bất ngờ lại đến từ một chi tiết không ai ngờ tới.
Khi mọi người chuẩn bị về, bà ngoại Thảo chợt lên tiếng gọi một người phụ nữ đang rửa bát sau nhà:
– “Hằng ơi, vào đây mẹ bảo!”
Một người phụ nữ ngoài 50, khuôn mặt phúc hậu nhưng ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng khi thấy Minh. Bà ấy nhìn anh một lúc, lùi lại một bước, lắp bắp:
– “Minh… Minh đó hả con?”
Không khí bỗng như đóng băng. Minh nhìn người phụ nữ, đôi mày khẽ nhíu lại. Một giây, hai giây, rồi ánh mắt anh thoáng rung lên.
– “Cô… là cô Hằng?”
Thảo nhìn qua lại giữa hai người, ngạc nhiên:
– “Anh quen cô Hằng ạ?”
Minh gật đầu chậm rãi:
– “Cô ấy… là người từng chăm sóc anh hồi nhỏ, lúc mẹ anh gửi anh về quê tạm sống vài năm. Anh… không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Bà Hằng rưng rưng:
– “Năm đó con mới 5 tuổi, mẹ con gửi về đây vài tháng mà rồi… không quay lại nữa. Cô cứ tưởng con đã đi đâu, mất liên lạc luôn… Giờ gặp lại, không ngờ con thành đạt thế này…”
Thảo sững sờ. Cả họ đều lặng đi. Một sự thật khác dần hé lộ.
Thì ra năm xưa, mẹ Minh vì hoàn cảnh khó khăn đã gửi anh về sống tạm với bà con bên ngoại – mà bà Hằng là chị họ xa. Nhưng sau đó bà chuyển lên vùng cao công tác, mất liên lạc hoàn toàn. Minh lớn lên trong trại trẻ, rồi tự lực cánh sinh đi học, thành đạt như hôm nay.
Còn Hằng – sau biến cố năm ấy – vẫn sống ở quê, lặng lẽ, không gia đình. Bà luôn canh cánh trong lòng về đứa bé năm xưa – không ngờ chính là Minh.
Một câu chuyện cũ tưởng chừng đã quên, nay bất ngờ hiện ra giữa một ngày giỗ quê.
Bà ngoại Thảo bật khóc:
– “Trời ơi, hóa ra là đứa nhỏ năm ấy… Cái số nó khổ mà giỏi quá trời!”
Minh bước tới nắm tay bà Hằng, nghèn nghẹn:
– “Con nợ cô một lời cảm ơn… và một cái ôm.”
Cả nhà rưng rưng xúc động. Thảo nắm tay Minh chặt hơn, mắt đỏ hoe.
Sau ngày đó, Minh không chỉ được chấp nhận là “cháu rể giỏi giang” mà còn như một phần thân thuộc của đại gia đình. Câu chuyện giữa anh và cô Hằng được nhắc mãi như một định mệnh – rằng dù có đi xa đến đâu, con người ta cũng có thể vô tình quay lại nơi từng thuộc về, tìm thấy một mảnh ghép ký ức tưởng đã mất.
Đám cưới của Minh và Thảo diễn ra trong sự chúc phúc của cả hai gia đình. Minh mời riêng cô Hằng lên Hà Nội ở cùng vợ chồng anh, chăm sóc như người mẹ ruột. Bà Hằng bảo:
– “Tôi không sinh ra nó… nhưng trời cho tôi gặp lại. Thế là đủ.”
Thảo thì thầm với chồng vào ngày cưới:
– “Có lẽ, anh về ăn cỗ hôm ấy không chỉ để gặp em… mà còn để gặp lại một phần quá khứ đã quên.”
Minh cười, mắt ánh lên những tia ấm áp:
– “Anh không tin vào số phận. Nhưng nếu có thứ gọi là duyên – thì chính là em… và cô Hằng.”