Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Chủ tịch có lòng tốt đưa cô bé đi l:ạc đi tìm người thân. Để rồi ông gặp một người khiến ông ch:ết l:ặng…

Posted on 19/04/2025 by ptnh

Một buổi chiều mưa lất phất, giữa dòng người vội vã qua lại trên con đường lớn gần trung tâm thương mại, một cô bé nhỏ nhắn, độ chừng bảy tuổi, đứng nép vào gốc cột điện, mắt hoe đỏ, tay ôm chặt con gấu bông. Những giọt nước mưa lạnh ngắt rơi xuống mái tóc mỏng manh, thấm qua lớp áo mỏng ướt đẫm.Một chiếc xe sang màu đen bóng loáng dừng lại sát lề. Người đàn ông bước xuống, khoác áo vest xám, giày da bóng loáng, gương mặt điển trai mang vẻ cứng rắn của người từng trải.

– Con bé đó đứng đó bao lâu rồi? – anh hỏi người trợ lý.– Dạ, hơn nửa tiếng rồi ạ. Em thấy con bé cứ khóc rồi lại nhìn quanh, chắc đi lạc.Người đàn ông bước lại gần, giọng trầm ấm:– Bé con, sao con lại đứng một mình ở đây?Cô bé ngước lên, ánh mắt sợ hãi nhưng long lanh hy vọng:– Cháu… cháu lạc mẹ… mẹ cháu bảo đứng đây chờ, nhưng mẹ đi lâu quá… cháu sợ…Người đàn ông khựng lại một nhịp. Tim anh hơi nhói lên – cảm giác mà bao lâu nay anh lãng quên giữa thế giới của hợp đồng, cuộc họp, và lợi nhuận.– Chú tên Minh. Con tên gì?– Dạ… con tên là Uyên Nhi.Anh cúi xuống, nhẹ nhàng phủ thêm áo khoác của mình lên người cô bé:– Được rồi, để chú giúp con tìm mẹ nhé.Tại quán cà phê gần đó, Minh để bé Uyên Nhi ngồi sưởi ấm, gọi cho con bé ly sữa nóng. Anh nhờ trợ lý liên lạc với cảnh sát và hỏi thông tin xung quanh. Trong lúc đó, anh ngồi đối diện cô bé, lặng lẽ quan sát.Có một điều gì đó ở con bé khiến anh thấy quen thuộc – ánh mắt, sống mũi, cả cái cách cô bé nắm tay con gấu bông giống hệt ai đó trong ký ức xa xăm…Uyên Nhi mở cặp sách, lôi ra một bức hình đã nhàu, là ảnh chụp một người phụ nữ ôm con bé trong công viên.– Đây là mẹ cháu…Anh cầm lấy bức hình – và như bị điện giật.Người phụ nữ ấy – là Hân.Mười năm trước, anh và Hân yêu nhau tha thiết. Nhưng tình yêu không đủ lớn để vượt qua khoảng cách giàu nghèo, sự phản đối từ gia đình anh. Minh đã chọn buông tay. Hân không níu, chỉ để lại một câu trước khi rời đi:– Có những thứ anh sẽ không bao giờ mua được bằng tiền, Minh à…Lúc đó anh không hiểu. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào bức ảnh và ánh mắt của Uyên Nhi, anh bắt đầu cảm nhận.Một lúc sau, điện thoại của Minh đổ chuông. Cảnh sát cho biết đã liên lạc được với người mẹ. Khi Hân bước vào quán cà phê, người cô ướt sũng, gương mặt hoảng hốt, Minh đứng dậy. Hai ánh mắt chạm nhau, thời gian như ngưng lại.– Hân…Cô khựng lại.– Minh?Cô bước tới ôm chặt lấy Uyên Nhi, nước mắt trào ra không kìm được.– Con làm mẹ sợ chết khiếp…Uyên Nhi chỉ vào Minh:– Mẹ ơi, chú ấy đã giúp con. Chú tốt lắm mẹ ạ!Minh cúi nhẹ người:– Em… vẫn ổn chứ?– Em ổn. Cảm ơn anh đã giúp con bé.– Nó… là con anh phải không?Hân im lặng.– Em không cần giấu nữa. Anh biết… là anh sai. Ngày đó anh hèn nhát, anh đã chọn sai…Giọng Minh trầm xuống, từng chữ như đè lên tim:– Cho anh… cơ hội để sửa sai được không?Hân nhìn anh, đôi mắt chất chứa bao năm tháng dồn nén. Cô nói chậm rãi:– Anh có biết… điều em đau nhất không phải là vì bị anh bỏ rơi. Mà là vì em từng tin… anh sẽ đấu tranh cho tụi mình.Minh cúi đầu, tay siết chặt:– Anh sẽ không xin em tha thứ ngay. Nhưng cho anh được làm điều gì đó, cho em, cho con. Dù chỉ là chút bù đắp…Cô im lặng.– Mẹ… – Uyên Nhi ngước lên – chú Minh là ba con hả?Câu hỏi ngây ngô của con trẻ khiến cả hai lặng người. Minh nhìn Hân, như chờ một xác nhận.Hân gật nhẹ.Minh quỳ xuống ôm Uyên Nhi vào lòng. Giọt nước mắt – của người đàn ông từng nghĩ mình bất bại – rơi xuống má cô bé.Những ngày sau đó, Minh không ngừng xuất hiện bên đời hai mẹ con. Từ việc đưa đón bé đi học, hỗ trợ tài chính, đến việc xin Hân dọn về căn nhà mới anh chuẩn bị – không phải để chuộc lỗi bằng vật chất, mà là để bắt đầu lại – nếu còn cơ hội.Hân không dễ mở lòng. Nhưng cô thấy được sự thay đổi. Minh không còn là kẻ sống bằng bản ngã và danh vọng. Anh lắng nghe, kiên nhẫn, dịu dàng, và biết cách… yêu thương.Một chiều nọ, khi Minh đang dạy Uyên Nhi tập đi xe đạp, cô bé reo lên:– Ba ơi! Con chạy được rồi!Minh ngẩn người. Đó là lần đầu con bé gọi anh là “ba”.Hân đứng từ xa, tay run lên. Trong mắt cô, không còn là người đàn ông của quá khứ. Mà là một người cha – đang sửa sai bằng cả trái tim.Cô tiến lại gần, nắm lấy tay anh.– Em nghĩ… đã đến lúc cho quá khứ ngủ yên.Minh siết chặt tay cô, khẽ gật đầu, giọng nghẹn lại:– Cảm ơn em… đã cho anh một cơ hội muộn màng… nhưng là cơ hội quan trọng nhất đời anh.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết mới

  • Không tin nổi nữ MC Ngọc Trinh Chuyển động 24h xuất thân trâm anh thế phiệt bị đì//nh chỉ công tác do có liên quan tới vụ á//n này!
  • BTV Thu Hà Thời sự VTV b//ứ//c x//úc tột cùng: Chuyện gì đây?
  • Vợ 2 kém 37t của Quang Minh khoe hạnh phúc : “Chồng thưởng tiền lớn cho tôi”
  • Cô dâu Thu Sao lại lên bàn PT ở tu;ổ;i U70: Diện mạo hậu thẩm mỹ gây tr/a//nh cã//i, đã l//y h//ôn/n chồng trẻ
  • Anh Hùng, nói đi. Em biết anh đang gi-ấ-u điều gì. Cả em và Thảo cũng vậy…

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×