Sân bay quốc tế Nội Bài vào một buổi chiều cuối thu nhộn nhịp như thường lệ. Tiếng loa thông báo chuyến bay xen lẫn tiếng bánh xe hành lý lăn trên sàn đá hoa. Giữa dòng người hối hả, một người phụ nữ mang thai, khoảng tháng thứ bảy, bước đi chậm rãi. Cô tên là Linh, 32 tuổi, đang trên đường trở về Hà Nội sau chuyến công tác ngắn ngày tại Đà Nẵng. Chiếc váy bầu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, khuôn mặt cô toát lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ bởi niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ.
Bỗng nhiên, từ phía xa, một chú chó nghiệp vụ thuộc đội an ninh sân bay lao tới. Đó là Max, một chú chó chăn cừu Đức với bộ lông nâu đen bóng mượt và đôi mắt sắc lạnh. Max sủa liên tục, tiếng sủa vang vọng, khiến mọi người xung quanh giật mình quay lại. Linh đứng sững, tay ôm bụng, ánh mắt hoảng hốt khi Max dừng ngay trước mặt cô, không ngừng gầm gừ và sủa dữ dội. Nhân viên an ninh, anh Tuấn, vội vàng chạy tới, nắm chặt dây xích của Max nhưng chú chó vẫn không ngừng hướng về Linh.
“Chị ơi, xin chị đứng yên một chút!” Tuấn hét lên, cố gắng kiểm soát tình hình. Đám đông bắt đầu xì xào. Một vài người tò mò quay video, số khác thì lo lắng. Linh cảm thấy tim đập thình thịch, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Tôi… tôi không làm gì sai cả,” cô lắp bắp, giọng run run.
Max vẫn không ngừng sủa. Đôi mắt nó như xoáy vào Linh, như thể phát hiện ra điều gì đó mà không ai khác thấy được. Sau vài phút căng thẳng, Tuấn dẫn Max ra xa, nhưng chú chó vẫn quay đầu lại, gầm gừ. Linh được mời đến một phòng riêng để kiểm tra an ninh bổ sung. Cô lo lắng, không chỉ vì tình huống kỳ lạ mà còn vì đứa con trong bụng. “Liệu có gì nguy hiểm không?” cô tự hỏi, tay xoa nhẹ bụng.
Trong phòng kiểm tra, một nữ nhân viên an ninh giải thích rằng Max là chú chó được huấn luyện đặc biệt để phát hiện các chất nguy hiểm, từ MT đến chất nổ. “Có thể Max đã ngửi thấy mùi gì đó bất thường,” cô nói, giọng trấn an. Linh lắc đầu, khẳng định mình không mang theo bất cứ thứ gì bất hợp pháp. Cô chỉ có một vali nhỏ đựng quần áo, laptop và vài món đồ cá nhân. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, nhân viên an ninh không tìm thấy gì đáng ngờ. Linh được phép rời đi, nhưng ánh mắt nghi ngờ của một vài người vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trên chuyến bay về Hà Nội, Linh không thể ngừng nghĩ về Max. Tại sao chú chó lại phản ứng như vậy? Cô lục lại trí nhớ, cố gắng tìm ra manh mối. Rồi một ý nghĩ thoáng qua khiến cô rùng mình: chai nước hoa cô mua ở sân bay Đà Nẵng. Đó là món quà từ một đồng nghiệp, một chai nước hoa nhỏ xinh với mùi hương ngọt ngào mà cô rất thích. Linh đã xịt thử lên cổ tay ngay trước khi lên máy bay. Liệu có phải mùi hương đó đã kích thích Max?
Khi về đến nhà, Linh kể lại câu chuyện cho chồng, Nam. Anh nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. “Anh không nghĩ một chú chó nghiệp vụ lại phản ứng mạnh chỉ vì nước hoa,” Nam nói. “Em thử kiểm tra chai nước hoa đó xem.” Linh lấy chai nước hoa ra, một lọ thủy tinh nhỏ với nhãn hiệu lạ mà cô chưa từng nghe qua. Cô mở nắp, ngửi lại, nhưng lần này cảm thấy mùi hương có chút khác lạ – không còn ngọt ngào như ban đầu mà hơi gắt, gần giống mùi hóa chất.
Nam quyết định mang chai nước hoa đến một phòng thí nghiệm hóa học nhờ bạn thân làm việc ở đó phân tích. Vài ngày sau, kết quả khiến cả hai sững sờ: trong chai nước hoa có chứa một lượng nhỏ chất lỏng dễ bay hơi, một loại hóa chất thường được dùng để che giấu mùi của MT trong các vụ buôn lậu. Chất này không nguy hiểm với người sử dụng, nhưng đủ để đánh lừa khứu giác con người và kích thích phản ứng của chó nghiệp vụ.
Linh bàng hoàng. Cô nhớ lại người đồng nghiệp đã tặng mình chai nước hoa – một người đàn ông mới vào công ty, luôn tỏ ra thân thiện nhưng có gì đó bí ẩn. Cô lập tức liên hệ với công an, cung cấp thông tin về người này. Sau cuộc điều tra, sự thật dần hé lộ: người đồng nghiệp, tên là Hoàng, thực chất là một mắt xích trong đường dây buôn lậu MT quốc tế. Hắn đã lợi dụng Linh, biết rằng một phụ nữ mang thai sẽ ít bị nghi ngờ, để vận chuyển một mẫu thử hóa chất qua sân bay. Chai nước hoa là vật thử nghiệm, nhằm kiểm tra xem liệu chất này có qua mặt được chó nghiệp vụ hay không.
May mắn thay, Max đã phát hiện ra. Nhờ khứu giác nhạy bén, chú chó đã ngăn chặn một âm mưu nguy hiểm trước khi nó kịp triển khai. Hoàng bị bắt ngay sau đó, và đường dây buôn lậu bị triệt phá. Linh được cơ quan chức năng gửi lời cảm ơn vì đã cung cấp thông tin quan trọng, dù cô chỉ vô tình trở thành một phần của câu chuyện.
Từ đó, Linh không bao giờ quên được Max. Cô đến thăm chú chó tại trung tâm huấn luyện của lực lượng an ninh sân bay, mang theo một món quà nhỏ – một chiếc vòng cổ mới cho Max. Nhìn Max vẫy đuôi vui vẻ, Linh mỉm cười, tay xoa bụng. “Cảm ơn mày, Max,” cô thì thầm. “Nhờ mày mà mẹ con tao được an toàn.”
Câu chuyện về Max lan truyền khắp sân bay, trở thành một truyền thuyết nhỏ. Mọi người không chỉ ngưỡng mộ sự thông minh của chú chó mà còn nhận ra rằng, đôi khi, trực giác của động vật có thể cứu sống con người. Với Linh, Max không chỉ là một chú chó nghiệp vụ, mà còn là một người hùng thầm lặng, người đã bảo vệ cô và đứa con chưa chào đời khỏi một hiểm họa không ai ngờ tới.